“Thái Vi Viên cũng được xưng là Thần Khí tông, tất cả đệ tử từ trên xuống dưới

đều có một thân pháp khí tốt. Đây là vì Thái Vi Viên nắm giữ bảy phần mười

Khí sư trong thiên hạ, năm phần mỏ quặng. Thứ hai là vì họ có bí thuật tinh

luyện và phân giải số một không hai trong thiên hạ.”

Sở Hi Thanh vừa nói chuyện vừa nhớ đến những bộ hài cốt nằm trong lòng núi

Trủng Tể.

Tất cả đệ tử của Thái Vi Viên, người người đều trang bị một đến hai cái pháp

khí tứ phẩm.

Đáng tiếc là những thứ kia đã bị thần lực đánh nát, hoặc là bị độc chú ô nhiễm,

không thể sử dụng được nữa, quá đáng tiếc.

“Còn cả bộ kiếm khí kia của Mộc Kiếm Tiên nữa, có người nói là lấy tài liệu từ

trong binh khí thượng cổ để luyện thành…”

Sở Hi Thanh nói đến đây thì dừng lại, cũng dừng bước: “Chính là bộ kiếm khí

này.”

Đây đã là tầng thấp nhất của ‘Thần Binh khố’.

Tại phía chính nam, chín cái giá binh khí được xếp ngay ngắn ở đó.

Chúng nó đều cao hơn 40 trượng, mỗi một giá binh khí đều cắm chín thanh

trọng kiếm có tạo hình cổ điển.

Những thanh trọng kiếm này cũng cao đến kinh người, mỗi một thanh đều cao

đến tận 49 trượng, rộng khoảng một trượng năm thước.

“Tổng cộng chín chín tám mươi mốt thanh, hơn nữa phẩm chất cực cao, tất cả

đều đạt đến cấp bậc Siêu Phẩm.”

La Hán Tông liếc mắt nhìn hai phía, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh dị: “Có thể thấy

Thái Vi Viên đã dốc toàn lực, bộ kiếm khí này có thể kết thành kiếm trận, cũng

có thể hợp lại làm một, tiềm lực vô cùng, rất thích hợp với Mộc Kiếm Tiên. Bọn

họ cũng bỏ rất nhiều công sức vào việc bảo quản chúng.”

Sau đó hắn lại nhìn vào Sở Hi Thanh: “Mộc Kiếm Tiên chuẩn bị lấy chúng bằng

cách nào?”

Sở Hi Thanh không trả lời, yên lặng lấy một đoạn cành Huyết tùng trong tay áo

ra, cắm ở mặt đất trước người.

Nền đất do ‘Bí Văn vân thạch’ tạo thành này, lại bị Sở Hi Thanh cắm vào một

cách dễ dàng.

Nhánh cây này lập tức nảy mầm và sinh trưởng, cấp tốc lớn mạnh đến hơn sáu

trượng.

Sau đó, một bóng mờ cao to và thon gầy hiện ra ở phía trước cây Huyết tùng

này.

Đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, hắn có một mái tóc dài màu đỏ thắm,

ngũ quan tuấn mỹ, hai bên thái dương nhô cao.

Nam tử chỉ mặc một bộ đạo bào bằng vải xanh bình thường, dưới chân đi một

đôi giày vải, nhưng bản thân lại mang theo một khí chất xuất trần, để người liếc

mắt một cái liền biết vị này không phải người trần thế.

Chỉ là thần thái của vị này hơi ngơ ngơ, cho ngươi ta một loại cảm giác trì độn

và chất phác, nhưng khí tức trên người hắn lại cực kỳ ác liệt.

Sở Hi Thanh nghiêm túc ôm quyền khom người: “Đệ tử tham kiến trưởng lão!”

Vị trước mặt này, chính là Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên!

Ngày xưa, sau khi bí cảnh thời gian kết thúc, Tùng Duyên Niên từng cố tình

hiện thân để nói vài câu với hắn.

Vẻ mặt La Hán Tông cũng trở nên nghiêm túc, hắn cúi đầu thật sau: “Nhân tộc

hậu bối La Hán Tông, bái kiến Tùng tiền bối.”

Vị trước mặt này chẳng những có ân bảo vệ nhân tộc mấy vạn năm, mà còn là

một tồn tại vừa đăng thần đã có lực lượng vượt qua thần linh thượng vị.

Trong lòng hắn lại hơi chột dạ.

Ngày xưa, trong bí cảnh thời gian, hắn đúng là đã đối nghịch với vị Mộc Kiếm

Tiên này.

Vẻ mặt Mộc Kiếm Tiên lại si ngốc, nhìn chằm chằm vào những thanh trọng

kiếm trên giá binh khí.

Một lát sau hắn mới thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía hai người: “Hai vị

thứ lỗi, Tùng mỗ xúc cảnh sinh tình, thương cảm thất thần, đã thất lễ với hai

vị.”

Hắn chợt giơ tay lên, nói với Sở Hi Thanh: “Bản thể của ta vẫn đang ác chiến

với Câu Trần, Thất Sát và các thần linh khác ở vực ngoại. Bộ ‘Cửu Cửu Đô

Thiên Tiệt Tiên kiếm’ này rất quan trọng với ta, là chí bảo hộ đạo tuyệt hảo, ta

cần lấy đi ngay. Đa tạ Hi Thanh, cũng đa tạ vị đạo hữu này, chờ tranh đấu Thái

Vi Viên kết thúc, Tùng Duyên Niên sẽ dâng hậu lễ tạ ơn.”

Sở Hi Thanh thấy buồn cười.

Mộc Kiếm Tiên nói quá khách khí, hắn chỉ là cầm chìa khóa Mộc Kiếm Tiên

đưa cho, đi vào nhà Mộc Kiếm Tiên, lấy một vài thứ giúp Mộc Kiếm Tiên, như

vậy còn cần cám ơn sao?

Nhưng hắn biết, câu này của Mộc Kiếm Tiên chủ yếu là nói với La Hán Tông.

Vẻ mặt La Hán Tông vẫn nghiêm túc như cũ: “La mỗ không dám!”

Trong lòng hắn lại sinh sôi ý vui mừng.

La Hán Tông đã nghe nói vị này làm người rất phúc hậu, nếu hắn nói là hậu lẽ,

vậy thì chắc chắn sẽ không để người thất vọng.

Hành trình Thái Vi Viên này, chỉ một tiếng tạ ơn của Mộc Kiếm Tiên, cũng làm

cho La Hán Tông cảm thấy đáng giá.

Mộc Kiếm Tiên thì lại quay đầu nhìn về phía những thanh kiếm kia.

Theo hắn giơ tay lên, thân cây Huyết tùng bỗng nhiên nổ ra, vô số chất lỏng

màu đỏ thắm ở bên trong tuôn ra, rơi vào trên thân những thanh kiếm kia.

Theo những chất lỏng màu đỏ này hòa vào trong thân kiếm, những thanh kiếm

kia liền phát ra từng trận rung động.

Một cái chớp mắt tiếp theo, từng thanh từng thanh trọng kiếm cáo đến 49

trường này đều bay lên.

Chúng nó kẻ trước người sau, liền lượt bay ra khỏi ‘Thần Binh khố’, sau đó bay

thẳng lên trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play