Mấy người Cô Minh Nguyệt và Tiếu Cuồng Long nghe vậy thì tâm thần hơi

động, ánh mắt lấp lóe.

Đây là một chuyện tốt.

Một khi tách khỏi Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân, nắm giữ một trong những nơi

quan trọng của trận pháp. Như vậy tiếp theo làm thế nào, đều phụ thuộc vào ý

nghĩ của bọn họ.

Cuộc tranh cướp Thái Vi Viên này, vẫn còn cơ hội.

Sở Hi Thanh thì lại tựa như hoàn toàn không biết tâm tư của bọn họ, hắn cười

tủm tỉm nhìn bọn họ: “Chưa vị có lòng tin giúp ta trông coi những trận pháp này

không?”

Lần này, thật ra hắn muốn mang mấy vị trưởng lão của Vô Tướng thần tông đến

đây hơn.

Nhưng mà mấy vị đại trưởng lão đều bị thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm.

Chỉ cần bọn họ có chút dị thường, sẽ khiến cho thế lực khắp nơi kinh động,

huống hồ Vô Tướng thần sơn cũng cần cao thủ tọa trấn.

Sở Hi Thanh dẫn bốn người này đến đây, thật ra cũng là bất đắc dĩ.

Bốn người Phong Liên Thành nghe vậy, tất cả đều tỏ vẻ xúc động, như giãy bày

tâm can.

“Tiếu Cuồng Long ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Kỳ chủ!”

“Núi Tư Mã liên giao cho Phong mỗ! Chỉ cần Phong mỗ còn một hơi, tuyệt đối

không có kẻ nào có thể lay động núi Tư Mã!”

“Kỳ chủ yên tâm, ngài cứ yên tâm đi lấy Thiên Đế Tọa! Có thuộc hạ tọa trấn,

núi Thái Phó sẽ vững như bàn thạch.”

“Ha ha! Thật ra Bá mỗ muốn đi với Kỳ chủ hơn, nhưng đi trông coi trận pháp

cũng được. Nếu bọn họ không đến thì thôi, nếu đến một người thì giết một

người, một đôi thì giết một đôi.”

Lúc này, Sở Hi Thanh bắt linh quyết, triệu hoán thần khí ‘Vô Tướng thần ấn’

đến sau lưng mình.

Hắn tay đè đao, vui mừng nói: “Chư vị đều là thân tín của ta, bốn vị nhất định

sẽ không phụ lòng Sở mỗ!”

Khoảnh khắc này, thần niệm nhạy cảm của Tiếu Cuồng Long bỗng nhiên sinh ra

ý bất an.

Hắn nhận ra được tư tưởng, thần niệm và ý chí của mình đang bị vặn vẹo.

Đây là?

Con ngươi của Tiếu Cuồng Long co rút lại, đây là một loại ‘cực chiêu Gần

Thần’ của Thần Tâm Như Ý Đao.

Năng lực của Thần Tâm Như Ý Đao, là để vạn sự vạn vật trong thiên địa đều

biến hóa theo tâm ý của mình.

Bây giờ Sở Hi Thanh đang sử dụng một thức cực chiêu trong đó.

Không những đang vặn vẹo ý chí và tư tưởng của bọn họ, thậm chí còn can

thiệp vào nhân quả và vận mệnh.

Tiếu Cuồng Long vô thức muốn chống lại, hơn nữa còn dốc hết tất cả.

Nhưng sau đó mắt hắn lại hiện ra vẻ tuyệt vọng.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Vô Tướng thần ấn ở sau lưng Sở Hi Thanh.

Đây là chí bảo chỉ đứng sau Thần Vọng kiếm, tại một trình độ nào đó, nó còn

đáng sợ hơn cả Thần Vọng kiếm.

Thứ này tụ tập đèn nhang cung phụng của mấy trăm vạn đệ tử Vô Tướng thần

tông.

Sở Hi Thanh mượn cái thần bảo này để thi triển Thần Tâm Như Ý Đao, hiệu

quả như là tụ tập ý niệm của mấy trăm vạn đệ tử, dùng để áp chế ý niệm của

bọn họ.

Tiếu Cuồng Long căn bản là không tự chủ được, vô thức sinh ra những ý nghĩ

mà bình thường không có, đồng thời rống to: “Vâng! Chúng ta nhất định sẽ toàn

lực ứng phó, không để Kỳ chủ thất vọng!”

Sắc mặt Phong Liên Thành trắng bệch.

Hắn cũng nhận ra tình huống khác thường.

Phong Liên Thành hiểu rộng biết nhiều, đã nhận ra lai lịch của chiêu thức này.

Đây rõ ràng là ‘cực chiêu Gần Thần’ Tâm Tưởng Sự Thành của Thần Tâm Như

Ý Đao!

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, ý chí chống cự của Phong Liên Thành đã

hoàn toàn tan vỡ.

Sắc mặt hắn đỏ ửng, cũng rống theo Tiếu Cuồng Long: “Vâng! Phong mỗ nhất

định sẽ không tiếc tất cả để bảo vệ núi!”

Tiếng rống này khác với lúc đầu, hoàn toàn là thật lòng.

Sở Hi Thanh lại quét mắt nhìn bốn người bọn họ một chút, phát hiện mấy vị này

đều tỏ vẻ chân thành, lòng son dạ sắt thì rất vừa ý, gật đầu nói: “Thời gian

không còn sớm, chậm thì sinh biến! Chư vị đi thôi, nhớ là càng nhanh càng tốt.”

Hắn hơi phẩy tay áo, phát ra mười mấy tấm mộc phù màu đỏ thắm, mỗi người

một tấm.

Đây là lệnh bài do Mộc Kiếm Tiên đích tay luyện chế, nó có thể giúp bọn họ

không bị ngăn cnar ở vòng ngoài của Thái Vi Viên.

Sau khi tiếp nhận mộc phù, Lục Loạn Ly không khỏi cắn môi dưới, quét mắt

nhìn về phía Sở Vân Vân và Sở Hi Thanh với vẻ không cam lòng.

Thật ra nàng rất muốn đi với Sở Hi Thanh.

Lục Loạn Ly lại hiểu mình không thể giúp Sở Hi Thanh nhiều như Phong Tam

và Kiếm Tàng Phong, cũng không có pháp thuật siêu tuyệt như La Hán Tông.

Lúc này nàng đã quyết định, qua một thời gian nữa, nhất định sẽ tập trung tu

luyện Bình Thiên Kiếm.

Đại Vương Minh Luân của nàng chính là một trong những công pháp sát phạt

đỉnh cao nhất của thiên hạ, tiếp đó tu luyện thêm một môn phụ trợ mới là lựa

chọn tốt nhất.

Kiếm Tàng Phong cũng là lưu luyến không rời, mỏi mắt chờ mong nhìn bóng

lưng của Diệp Tri Thu.

Một năm gần đây, Diệp Tri Thu vẫn luôn du lịch bên ngoài.

Nàng đang ở giai đoạn bộc phát, lực lượng huyết mạch từ từ thức tỉnh, cả ngày

đều vội vàng chém yêu giết ma, tru diệt Cự linh, nghĩ tất cả biện pháp để thu

hoạch bí dược, gia tăng tu vị, đổi nội dung tiếp theo của Tru Thiên Đao. Kiếm

Tàng Phong không có cơ hội gặp mặt.

Hôm nay vất vả lắm mới gặp mặt Diệp Tri Thu, kết quả chỉ không đến hai ngày

lại phải chia ly.

Mãi đến khi bóng lưng Diệp Tri Thu biến mất khỏi tầm nhìn, Kiếm Tàng Phong

vẫn chưa thu hồi ánh mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play