Khi bàn tay khổng lồ đến ba ngàn dặm kia vồ xuống bầu trời ‘Vô Chung

Dương’, Tố Phong Đao đã sinh lòng cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên vòm trời.

Lúc này, bàn tay khổng lồ kia đã đánh tan tầng mây thứ tám, bầu trời xuất hiện

một lỗ thủng cực lớn, làm cho Thái Dương chân hỏa ở trên tầng mây thứ chín

chiếu rọi xuống bên dưới, cũng khiến toàn bộ phạm vi ba vạn dặm quanh nơi

này nóng lên.

Ba ngàn dặm ở trung ương, nước biển đang sôi trào, ục ục vang vọng, một

lượng lớn xác cá nổi lên mặt nước.

Tất cả Thiên quy đạo luật bị phá diệt, trong thiên địa tựa như chỉ còn Dương

Viêm và Nhiên Thiên chi pháp. Tất cả những vật chất tiếp xúc với ngọn lửa kia

đều bị thiêu đốt, hoặc là sôi trào.

Bàn tay khổng lồ kia vẫn còn đang đi xuống, nó đang bốc cháy hừng hực, vồ về

một hơi sâu xa trong biển rộng.

Hai mắt Tố Phong Đao hiện hàn quang, lúc này liền giơ tay về phía trước: “Đao

đến!”

Tru Lục thần đao lập tức xuyên không mà đến, rơi vào trong tay nàng.

Tố Phong Đao nhướng mày lên, trong mắt hiện ra một vệt vui mừng.

Năm thần khí trấn tông đã trở về chỗ cũ, chứng tỏ chiến sự bên phía Sở Hi

Thanh đã kết thúc.

Khi nàng đang chuẩn bị ra tay, bóng người ục ịch của Lý Trường Sinh cũng

xuất hiện trên không trung vùng biển này.

Tay trái của hắn cầm Thần Vọng kiếm, tay phải nắm Hành Thiên kiếm, dùng

đôi mắt to như đậu xanh để nhìn lên bầu trời.

“Để ta! Tố sư muội, ngươi không phải đối thủ của hắn, nhưng vị này quá nửa là

chưa hồi phục, thân thể không đầy đủ, đúng là rất thích hợp với Bình Thiên

Kiếm của ta.”

Gương mặt như mì vắt của Lý Trường Sinh lại lạnh lùng như băng: “Vô Chung

Dương là lãnh địa của nhân tộc, là vị trí ba vị Thánh hoàng che chở, đám nghiệt

thần các ngươi dám làm càn?”

Cheng!

Theo một tiếng leng keng vang vọng, Hành Thiên thánh kiếm chợt hóa thành

một thanh kiếm to ngàn trượng, chém thẳng vào bàn tay khổng lồ kia.

“Cút cho ta!”

Theo một tiếng tức giận của Lý Trường Sinh, miệng mũi thất khiếu của hắn đều

phun máu, toàn bộ thân thể cũng bị đánh bay ra ngoài 300 dặm, rồi lại rơi vào

trong biển.

Bàn tay khổng lồ gắn đầy Dương Viêm kia cũng nổ tung, hóa thành vô số dung

nham, rơi vào trong mặt biển.

Cũng vào lúc này, toàn bộ màn trời cũng vì thế mà tối lại, vô số ánh sao rơi

xuống khỏi vòm trời, đánh về một nơi nào đó dưới đáy biển.

Đó là một nơi cách mặt nước biển tận mười ba ngàn dặm, toàn bộ đất đá ở nơi

này đều sụp đổ, sau đó bắt đầu lún xuống.

Theo mặt đất rạn nứt, vô số bùn cát rơi vào hố sâu, một tòa núi lớn được các

vòng ánh sáng bao bọc từ từ xuất hiện ở dưới đáy biển.

Đây là một dãy núi cao khoảng 17 ngàn trượng, nam bắc 1200 dặm, đông tây

thì lại là 1500 dặm.

Nó có chín đỉnh núi, trên đỉnh núi và sườn núi đều có một lượng lớn kiến trúc.

Lầu quyền điện ngọc san sát nhau.

‘Nền’ của ngọn núi là những mảnh ‘Bí Văn vân thạch’ màu đen, tạo hình toàn

thân như hình như kim ngược.

Nhìn qua lại như một ngọn núi lớn hoàn chỉnh bị rút khỏi mặt đất, sau đó nó

ném vào đáy biển.

Bên ngoài dãy núi là chín vòng ánh sáng, hơn nữa còn tồn tại ở giữa hư ảo và

chân thực, song khi những ánh sao này rơi xuống, những màn sáng này từ từ bị

nát.

“Thái Vi Viên!”

Tố Phong Đao nhìn xuống đáy nước.

Nàng cũng không thử ngăn cản.

Nếu như chỉ một bàn tay kia, thì nàng còn có tự tin ngăn cản. Nhưng nhiều ý chí

và thần lực của thần linh như vậy, nàng không thể cản nổi.

Ý chí của Tố Phong Đao cũng cực kỳ cứng cỏi, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nàng

cũng tự hiểu lấy mình.

Nếu nàng cố tình ra tay, không chỉ không có tác dụng gì, trái lại còn chôn vùi

tính mạng.

Mà một cái chớp mắt tiếp theo, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cái

chuông lớn màu cổ đồng, trong rất cổ điển.

Cái chuông này cực kỳ khổng lồ, nó còn phải lớn hơn Thái Vi Viên ở dưới đáy

biển gấp ba lần, treo ở tầng mây thứ chín đến tầng mây thứ bảy, khí thế hùng vĩ,

bao la rộng lớn.

Theo cái chuông này lay động, sống âm bắt đầu xung kích và khuếch tán ra bốn

phương tám hướng, đánh nát tất cả ánh sao từ trên trời rót xuống.

Mặt biển cũng nhấc lên từng trận sóng lớn ngập trời, như là từng bức tường

nước cuốn trôi về bốn phía, còn có các loại xác cá và hải thú vừa nổi lại thì đã

bị chấn thành thịt băm.

Tố Phong Đao không thể chống đỡ được sóng âm xung kích, thân thể của nàng

không chỉ bị đẩy lui hơn ba mươi dặm, miệng mũi còn tràn máu tươi.

Nhưng tiếp đó, Tố Phong Đao lại không dám trì hoãn chút nào.

Nàng chém ra một đao, tru diệt khoảng cách giữa mình và Thái Vi Viên, đi đến

miệng của dãy núi lớn dưới đáy biển.

Tố Phong Đao lại chém ra đao thứ hai, đao này thì lại làm cho tất cả sinh linh

còn sống trong vòng 1500 dặm phải biến sắc.

Tru Thiên Đao – Tru Thiên Diệt Địa!

Ở gần Thái Vi Viên, có tận hơn 30 bóng người hiện ra, còn có hơn 20 pháp khí

phi hành cũng hiện ra ở trên tầng mây.

Trong đó còn bao quát cả ‘Thái Vũ kiếm toa’ trứ danh của Quy Nguyên kiếm

phái.

Những người này vốn muốn nhân lúc phòng ngự của Thái Vi Viên yếu kém

nhất để lẻn thẳng vào trong.

Song khi Tố Phong Đao chém một thức ‘cực chiêu Tru Thần’ này xuống, tất cả

mọi người không thể không dừng lại, toàn lực ứng phó với một đao của vị siêu

nhất phẩm đương đại này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play