Tiếu Cuồng Long rất muốn khống chế vẻ mặt của mình.

Nhưng răng hắn vẫn nghiến chặt, còn phát ra âm thành ‘ken két’.

Tiếu Cuồng Long suy nghĩ thật nhanh, chớp mắt đã qua ngàn ý nghĩ, nhưng vẫn

không thể nghĩ ra cách truyền tin cho tông môn.

Mình đã ký Thần khế rồi, chỉ cần có hành động nào vi phạm, tất sẽ bị hai sách

Giới Luật trừng phạt, Táng Thiên và Lê Tham đả kích.

Trong một thời gian ngắn, những trừng phạt này không nguy hiểm đến tính

mạng, nhưng sẽ khiến mấy người Sở Vân Vân ra tay cản lại, để cho hắn không

thể toại nguyện.

Tiếu Cuồng Long đoán được là tốc độ chết của mình sẽ rất nhanh, đây là hi vinh

vô nghĩa.

Lúc này, Lục Loạn Ly tay đè đao, mắt hiện hàn quang: “Tiếu hộ pháp, vẻ mặt

của ngươi rất không đúng, lẽ nào có bất mãn gì sao?”

Sở Vân Vân cũng nhướng mày lên, liếc mắt nhìn sang.

Tiểu Sư Tử trên bả vai của nàng còn đứng lên, nhìn qua Tiếu Cuồng Long với

ánh mắt âm lãnh.

“Nào dám?” Tiếu Cuồng Long cố gắng tỏ vẻ hưng phấn, nặn ra một nụ cười,

tựa như đang cố nén vui mừng: “Kỳ chủ có thể cho thuộc hạ tham dự chuyện

lớn như vậy, thuộc hạ thật sự là vô cùng vinh dự, tâm tình dâng trào không thể

tự kiềm chế.”

Sở Hi Thanh lại nở nụ cười tiêu sái, vung tay áo nói: “Thời gian gần đây Tiếu

hộ pháp rất nỗ lực, cách đây không lâu còn dẫn người tấn công tiêu diệt hai

ngàn bang chúng của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, chém giết một tam phẩm,

ba tứ phẩm, chiến công hiển hách.”

“Chuyện lần này, Tiếu hộ pháp có thể tiến vào hàng ngũ Thần vệ. Ta biết đại

cao thủ như Tiếu hộ pháp sẽ không để ý đến cái danh Thần vệ gì gì đó này, cũng

không để ý đến lương bổng. Nhưng long khí của ta có thể hỗ trợ ngươi gia tăng

tu vị. Tương lai ngươi và ta hợp lực, cùng nhau giết đến chân Côn Luân sơn,

giải phóng cho nhân tộc Côn Luân sơn.”

Vẻ mặt Tiếu Cuồng Long sững sờ, sau đó lại như vui mừng và vinh hạnh: “Tiếu

mộ thay nhân tộc Côn Luân sơn cảm ơn Kỳ chủ.”

Trong lòng hắn thì lại âm thầm chửi bới.

Nhân tộc Côn Luân sơn nguy nan thì có liên quan gì với Tiếu mỗ?

Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn về phía mấy người còn lại với vẻ xúc động: “Theo

Phong tiên sinh nói, Cô hộ pháp cũng xuất thân từ Côn Luân sơn? Phong hộ

pháp lại có quan hệ rất sâu với nhân tộc Côn Luân sơn. Tâm ý của các ngươi,

chí hướng của các ngươi, ta đều biết. Chờ ngày Sở mỗ kế thừa tất cả sở học của

Huyết Nhai Đao Quân, nhất định sẽ cho các ngươi toại nguyện.”

Thần sắc Cô Minh Nguyệt và Phong Liên Thành đều rất kích động, dồn dập thi

lễ: “Chúng ta cảm ơn Kỳ chủ! Nguyện vì Kỳ chủ đến chết mới thôi!”

Cô Minh Nguyệt vừa nói vừa âm thầm thở dài.

Hắn đã hơi hiểu Sở Hi Thanh.

Cái tên này đã dùng từ như vậy, xem ra là không muốn tăng lương bổng cho

bọn họ rồi, ít nhất thì trong thời gian ngắn này là như vậy.

Kỳ chủ ki bo này, không chỉ lợi dụng bọn họ thả tin tức giả ra ngoài, mà còn

muốn bọn họ xuất lực bán mạng nữa.

Cuối cùng, tên này lại còn không muốn trả tiền.

Sở Hi Thanh dựa vào cái gì mà cho rằng hắn có thể thu phục mình?

Chỉ bằng loại ki bo này sao?

Phong Tam nghe vậy thì vô cùng vui mừng.

Ba vị này không hổ là đồng chí Côn Luân sơn ta, chí hướng rất cao xa.

Vì nhân tộc Côn Luân sơn, bọn họ đã hi sinh rất lớn.

Chỉ có Bá Thiên Lai là âm thầm cười gằn không ngớt.

Mấy thằng ngu này, đến ngụy tạo thân thế mà cũng giống nhau, tất cả đều là

Côn Luân sơn!

Sở Hi Thanh không nhìn ra mới là có ma!

Hắn rõ ràng là làm bộ không biết!

Sau đó, Bá Thiên Lai cũng ôm quyền, dáng vẻ như chiến ý dạt dào: “Kỳ chủ chí

hướng cao xa! Bá mỗ cũng nguyện đi theo Kỳ chủ giết đến Trung Thổ, chinh

phục Cự linh, hoàn thành bá nghiệp mà Huyền Hoàng thủy đế chưa thể thành

công.”

Bá Thiên Lai nói đến chuyện này, chợt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chiến ý

dâng lên cao cút.

Giết đến Côn Luân sơn? Vậy khẳng định là phải đại chiến rất nhiều, chém giết

vô số … thật là hưng phấn nha!

Nếu như có thể làm được như vậy thật thì tốt rồi.

Sở Hi Thanh nhướng mày lên, hắn vỗ vỗ cánh tay của Bá Thiên Lai, than thở

không ngớt: “Được! Ta có chiến tướng dũng mãnh không sợ, lại trung thành

tuyệt đối như Bá hộ pháp thì có gì không làm được?”

“Tuy Thiết Kỳ Bang bây giờ rất yêu, binh tướng yếu ớt, tài lực túng quẫn.

Nhưng chỉ cần quân thần chúng ta đồng tâm hiệp lực, dãi gió dầm mưa, vượt

mọi chông gai, nhất định có thể thành tựu bá nghiệp.”

Cô Minh Nguyệt nghe thấy mấy chữ ‘tài lực túng quẫn’ thì lại âm thầm cười

nhạo một tiếng.

Bốn người Kiếm Tàng Phong, Tông Tam Bình, Nhậm Tiếu Ngã và Diệp Tri

Thu ở đây cũng là mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

Ánh mắt bọn họ đầy quái dị, nghĩ thầm năm người ‘quân thần’ này thật là thú

vị, một cái có thể giả bộ giỏi hơn một cái.

Theo tình báo của Thiên Thính viện cho bọn họ, bốn người này rất có thể là con

cờ do các thế lực lớn chôn ở Thiết Kỳ Bang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play