Quận Phong Thai, Huy Châu.

Cửa bắc thành, trong đại doanh của Cực Đông Băng Thành.

Khi Trưởng Tôn Binh Quyền kéo thân thể mệt mỏi trở về sau đại chiến, liền

nghe thấy những tiếng bàn luận của các binh tướng quanh đó.

“…Các ngươi đã nghe nói lời đồn gần đây chưa?”

“Là việc thành chủ muốn thông gia với Vô Cực Đao Quân? Đây là giả, lời nói

vô căn cứ như vậy mà ngươi cũng tin?”

“Không có lửa thì làm sao có khói, lời đồn này nói có sách mách có chứng. Hơn

nữa ta nghe nói, bên Băng Thành cũng đang náo loạn vì việc này, có người nói

có rất nhiều đại thần dâng tấu, muốn thúc đẩy việc này.”

“Thật hay giả? Nhưng nếu như thông gia thật, vậy cũng là chuyện tốt với Băng

Thành ta. Vô Cực Đao Quân đối đầu vạn quân, thành chủ lại vô địch thiên hạ.

Triều đình nhất định không thể chống đỡ, đại quân của chúng ta cũng không bị

mắc kẹt ở đây.”

“Làm càn! Quả thực là đại nghịch bất đạo, thông gia cái cái gì! Các ngươi đặt

thiếu thành chủ ở nơi nào? Hai vị vương nữ ở nơi nào?”

Theo vị quân tướng kia răn dạy, đám người chung quanh lại có vẻ mặt khác

nhau.

Có người sắc mặt nghiêm túc, có người tán thành, có người thì lại cười nhạo,

cũng có người trực tiếp phản bác.

“Thiếu thành chủ? Ta cũng không biết thiếu thành chủ nào cả, thành chủ đã chỉ

định bao giờ chưa?”

“Chỉ bằng tiểu tử không rõ lai lịch kia, thì tính là thiếu thành chủ cái gì?”

“Thông gia chính là đại nghịch bất đạo? Nực cười! Giang sơn của Băng Thành,

là do thành chủ đại nhân dẫn theo tiền bối của chúng ta đánh ra, liên quan gì đến

Trưởng Tôn gia?”

Sắc mặt Trưởng Tôn Binh Quyền nhìn như lạnh lùng bình tĩnh, nhưng móng tay

đã đâm vào da thịt, một luồng lửa giận dâng trào trong lồng ngực.

Hắn tiếp tục tiến lên, thỉnh thoảng vẫn có những âm thanh truyền vào trong tai

hắn.

“Vô Cực Đao Quân sao? Ta đã nghe nói đến sự tích của hắn, có người nói vị

này là người nghĩa bạc vân thiên, chính khí lẫm liệt. Thành chủ cơ khổ mấy

trăm năm, nếu có thể nhận được mối lương duyên này, thật ra cũng rất tốt.”

“Có người nói Sở Hi Thanh chính là con trưởng Kinh Tây Sở thị, môn phiệt

đương đại, thân thế cao quý, sau lưng còn có Vô Tướng thần tông. Hơn nữa hắn

chỉ là tứ phẩm mà sức chiến đấu đã vào Thiên Bảng, tiền đồ vô lượng, đủ để

xứng với thành chủ.”

“Hai nhà chúng ta thông gia, triều Đại Ninh này sẽ tan biến trong nháy mắt!

Đến khi đó, mọi người thăng quan phong tước, cũng hưởng phú quá, há chẳng

phải rất tốt sao?”

“Nhưng Trưởng Tôn gia thì phải làm sao?”

“Trưởng Tôn gia chính là di tộc nước Trấn Hải, các tiền bối của chúng ta ngày

xưa đã bị vị quốc chủ kia hại thảm như thế nào? Trong truyền thuyết, người này

cấu kết với yêu ma, mới khiến các đại thần tông nhằm vào, là giao gió gặt bão

mà thôi. Vô Cực Đao Quân làm thành chủ, tốt hơn cái tên tiểu tử Trưởng Tôn

Binh Quyền trẻ người non dạ kia nhiều.”

“Đích thực là mạnh hơn nhiều, người ta là tay trắng dựng nghiệp, lấy được cơ

nghiệp to lớn như bây giờ. Có người nói dưới trướng hắn đã có mười mấy vị

Địa Bảng!”

Mặt Trưởng Tôn Binh Quyền lạnh như băng, như một con rối đi về phía trước,

mãi đến khi đi vào lều lớn của mình, hắn mới như quả cầu xì hơi.

Sau đó hắn lại gầm lên giận dữ, rút đao chém loạn, tất cả đồ đạc trong lều đều bị

hắn chém nát bấy.

Trưởng Tôn Binh Quyền cuối cùng nằm rạp xuống như một con thú hoang, hai

tay chống trên đất, miệng thở phì phò.

Trong mắt hắn tràn ngập không cam lòng, tức giận, hận thù và sát cơ.

Đúng lúc này, một bóng người hiện ra ở trong lều.

Đó là một ông lão tóc xám trắng, mặc trang phục của văn thành. Hắn quét mắt

nhìn chung quanh rồi nhíu chặt mày.

“Điện hạ?”

“Để Hữu tướng chê cười rồi!”

Trưởng Tôn Binh Quyền đứng lên, hắn cười khổ một chút, vừa chỉnh sửa lại

quần áo của mình.

“Lời bóng gió của các binh sĩ kia, ta rất muốn khắc chế, nhưng lại không có

lòng dạ này.”

“Điện hạ trẻ tuổi nóng tính, khí huyết tràn đầy, không nhịn được cũng là việc dễ

hiểu.”

Hữu tướng Quy Nguyên Hạo gật đầu.

Với tuổi tác của Trưởng Tôn Binh Quyền, không trực tiếp lật bàn thì đã là rất

tốt rồi.

“Kính xin điện hạ nhẫn nại thêm một thời gian, tuyệt đối không thể tự hủy

tương lai!”

Sắc mặt Quy Nguyên Hạo nghiêm túc nói: “Tuy rằng trong Băng Thành có rất

nhiều lời đồn thổi vô căn cứ, nhưng lòng người vẫn ở Trưởng Tôn gia, vẫn ở

trên người điện hạ.”

Trưởng Tôn Binh Quyền lại không chịu tin tưởng.

Hắn nghĩ tới những gì đám tướng sĩ kia nói, phần lớn đều tán thành việc thông

gia.

Trên mặt Trưởng Tôn Binh Quyền lại rất bình tĩnh: “Xin hỏi Hữu tướng, lời đồn

thổi này lớn đến mức nào?”

Khí tức Quy Nguyên Hạo nhất thời cứng lại.

“Những ngày gần đây, trong thành đúng là tranh luận không ngớt, nhưng thành

chủ vẫn chưa tỏ thái độ, không muốn đáp lại việc này, thậm chí còn không cho

phép nghị sự. Tất cả tấu sớ có liên quan đến việc thông gia, sau khi vào cung thì

như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ tin tức nào.”

Quy Nguyên Hạo suy ngẫm rồi nói: “Có thể thấy thành chủ điện hạ cũng phản

đối việc thông gia này.”

Trưởng Tôn Binh Quyền lại không tỏ ý kiến, trong lòng lại nghĩ thành chủ có

thể là xấu hổ, không muốn trực tiếp trả lời mà thôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play