Vợ chồng Tư Đồ Đường nghe vậy thì không khỏi sững sờ, nói thế nào lại thành

mời chào rồi?

Chu Hồng Tuyết suy nghĩ rất nhanh, quả thật là cũng động lòng, liền quay đầu

nhìn về phía phu quân của mình.

Con kênh đào lớn xuyên qua sông Thần Tú và sông Thương Lãng này, trên

danh nghĩa là do Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chấp chưởng, thật ra là do thế

lực khắp nơi chia nhau.

Thu nhập của bọn họ còn không được một phần mười, lại không dám thu tiền

của đám quyền quý và rất nhiều thần tông ma môn kia.

Thiết Kỳ Bang thì lại khác, dưới đao của Vô Cực Đao Quân, ai dám không giao

tiền?

Đao pháp của hắn đối đầu với vạn quân, cao thủ dưới trướng nhiều như mây,

ngay cả thiên tử Đại Ninh cũng không để vào mắt.

Nếu như Thiết Kỳ Bang độc chiếm con kênh đào này, thu nhập phải gấp mười

lần Thanh Phong Minh Nguyệt lâu trước kia.

Tư Đồ Đường nhíu mày nói: “Cảm ơn ý tốt của Đao Quân! Hai người chúng ta

một thần không phụng hai chủ!”

Sau lưng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là Tương Vương, triều đình cũng biết

rõ chuyện này.

Nếu bọn họ lăn lộn với Thiết Kỳ Bang, Kiến Nguyên đế sẽ nghĩ như thế nào?

Lúc này, Phong Tam đang ngồi ở bên cạnh lại nhận được ám hiệu của Sở Hi

Thanh, liền trợn mắt lên, bóp chén rượu trong tay thành bột mịn: “Cái này cũng

không được, cái kia cũng không được, vậy các ngươi muốn cái gì? Các ngươi

đừng cho thể diện mà không cần! Kỳ chủ nhà ta trăm công nghìn việc, nào có

thời gian lằng nhằng với các ngươi? Nếu như muốn đánh tiếp, vậy thì cút về

đi!”

Bầu không khí bên trong đại sảnh nhất thời lạnh lẽo hơn vài phần, bắt đầu

giương cung bạt kiếm.

Thần niệm và võ ý của song phương thậm chí còn bắt đầu đối kháng, làm cho

không gian chung quanh phát ra những tiếng ‘kẽo kẹt’, một ít bàn gỗ ở chung

quanh đã không chịu nổi, bắt đầu nổ tung thành vụn gỗ.

“Phong tiên sinh, không cần làm vậy.”

Thần thái Sở Hi Thanh thản nhiên, nhìn chén rượu trong tay mình: “Thật ra

cũng không nên trách Tư Đồ lâu chủ làm như vậy, cơ nghiệp mười mấy năm, lại

phải chắp tay dâng cho người khác, đổi lại là ai thì cũng sẽ không cam lòng.

Nhưng mười mấy vạn người này đều là tinh binh mà Tương Vương bồi dưỡng

nhiều năm, tổn thất ở kênh đào này thì há không phải là đáng tiếc?”

“Với lại, đổi một mạch suy nghĩ xem, Thiết Kỳ Bang ta chiếm cứ kênh đào,

ngăn cách nam bắc, đối với Tương Vương cũng là một chuyện tốt. Ngày sau

Tương Vương muốn cử binh lên phía bắc, có thể đảm bảo đường lui, há không

phải rất tốt sao?”

Giọng nói của hắn tuy lộ ra vẻ thấu hiểu, dụ dỗ từng bước, nhưng thần thái lại là

‘không coi ai ra gì’.

Sắc mặt Tư Đồ Đường tái xanh: “Đao Quân đừng ăn nói linh tinh! Chủ thượng

nhà ta tuyệt đối trung thành với thiên tử!”

“Hiểu mà hiểu mà!”

Sở Hi Thanh bật cười một tiếng: “Như vậy Sở mỗ lại lùi một bước, các ngươi

lui ra khỏi kênh đào lớn. Chỉ cần tàu buôn của phủ Tương Vương nộp đủ tiền,

như vậy các ngươi buôn vũ khí cũng được, lương thực cũng không sao, Thiết

Kỳ Bang ta đều không ngăn cản.”

“Ngoài ra, Thiết Kỳ Bang ta muốn thu mua hàng hóa ở Tương Châu và Dương

Châu, đều sẽ lấy hàng từ các hiệu buôn của các ngươi. Hơn nữa sau này Tương

Vương muốn xuất binh, ta có thể đảm bảo triều đình không thể xuôi nam từ

kênh đào, các châu dưới hạ du sông Thần Tú, cũng tuyệt đối không thể xuất

binh thảo phạt.”

Tư Đồ Đường nghe vậy thì nghiến răng ken két.

Những điều kiện này đúng là rất tốt, Tư Đồ Đường chuyên về kinh doanh, đầu

óc rất nhanh nhạy, vừa nghĩ là biết Sở Hi Thanh muốn lũng đoạn hàng hóa và

mậu dịch trên thượng hạ du sông Thần Tú, cái này đủ để khiến cho hai nhà

kiếm đầy bồn đầy bát.

Chỉ là những câu sau lại khiến người ta đau đầu.

Vô Cực Đao Quân này luôn mồm nói giúp Tương Vương điện hạ chặn đứng

bắc nam.

Nếu như đồng ý, há không phải là chủ thượng nhà hắn muốn tạo phản sao?

Nhưng hắn không dám chuyên quyền, lạnh lùng nói: “Làm phiền Đao Quân chờ

một lát.”

Hắn lấy một pháp khí có hình như tù và ra, rồi nhắm mắt ngưng thần cảm ứng.

Chỉ một lát sau, Tư Đồ Đường mở miệng nói với vẻ lạnh lẽo: “Ta có thể đáp

ứng, nhưng cần phải ký một phần Thần khế.”

Lần trước, hắn và Sở Hi Thanh chỉ trao đổi và ước định bằng mồm, cuối cùng bị

thiệt lớn.

Vì vậy, lần này nhất định phải ký kết Thần khế để đảm bảo.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, sau đó mỉm cười nói: “Có thể!"

Hắn vốn muốn lấy một tờ Thần khế của mình ra, nhưng rõ ràng là Tư Đồ

Đường không tin hắn, cho nên tự lấy một tấm da thú á loại của Bạch Hổ ra.

Sở Hi Thanh cũng không quan tâm, nghĩ thầm đỡ tốn tiền.

Hắn thưởng thức chén rượu: “Tư Đồ lâu chủ, Thần khế của ngươi phải để Thần

Khế thiên bi của ta gia nhập vào, còn phải do Táng Thiên và Lê Tham làm

chứng, hai sách Giới Luật giám sát, bằng không ta không yên lòng.”

Tư Đồ Đường ngưng thần suy nghĩ một chút, nghĩ thầm cũng không có gì ghê

gớm.

Giống như hắn không yên tâm với Sở Hi Thanh, đối phương cũng không yên

tâm với hắn, đây là chuyện đương nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play