“Ba mươi lượng bạc, cho ta 150 quyển Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất.”

“Hết hàng? Thiên Cơ Võ Phổ vừa mới bán được bao lâu, ngươi lại nói là hết

hàng?”

“Lão Lương, ta xưa nay đều lấy hàng ở đây, đã bao giờ thiếu tiền hàng chưa?”

“Muộn hơn nữa thì không kịp rồi, bên Lương Châu còn có vài đối thủ cạnh

tranh. Lão Lương, sách đến muộn, liền không bán được.”

“Không có, không có thật, chư vị, mời tỉnh táo, tỉnh táo một chút!” Sắc mặt vị

tiên sinh kể chuyện kia trắng bệch, hắn vừa nói vừa dùng vải trắng lau mồ hôi:

“Cách đây không lâu, có người mua hơn 700 quyển rồi, ta cũng không ngờ kỳ

Thiên Cơ Võ Phổ này lại đắt hàng như vậy.”

“Các vị yên tâm! Yên tâm! Ta đã bảo người đi qua chỗ bạn lấy thêm hàng rồi,

Thiên Cơ các cũng đang in ấn thêm. Nhiều nhất là một canh giờ nữa, nhất định

có thể thỏa mãn mọi người.”

Phương Bất Viên nghe đến đây, khóe môi lại cong lên.

Lúc này, bên cạnh hắn còn có một đại hán cao to nữa.

Người này cao to đến mức khó tin, còn cao to hơn đám Cao Sơn tộc thường

thấy ở kinh thành.

Hắn không chỉ cao đến một trượng tư, đứng thẳng gần như chạm đến trần nhà,

hơn nữa bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ, còn bao trùm bởi giáp sắt, nhìn qua như

một trụ sắt di động, cái đầu thì lại dữ tợn và ghê tởm như một con cọp.

Nếu như Sở Hi Thanh ở đây, hắn sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy người này, đây

chính là Thần Hổ Xương bị ép phải ký Thần khế trong Vạn Ma quật.

Thần Hổ Xương đang ăn thịt uống rượu như rồng cuốn hổ chồm, đồng thời mở

miệng nói: “Ngươi tích góp được bảy vạn quyển Thiên Cơ Võ Phổ rồi mà vẫn

không chưa bán? Giờ đã tăng giá gấp bảy lần rồi.”

“Vẫn ít, ít nhất phải gấp mười lần thì ta mới thỏa mãn.”

Phương Bất Viên lấy quạt xếp ra, giả vờ phong nhã, gương mặt vuông tràn đầy

đắc ý: “Dù muốn thả hàng, thì cũng không thể thả bây giờ. Phải từ từ, bằng

không giá cả sẽ hạ xuống.”

Thần Hổ Xương lắc đầu: “Người kia đã nói là Thiên Cơ các đang in ấn thêm rồi

mà? Giá cả sớm muộn gì cũng hạ!”

“Bọn họ không in được.”

Vẻ đắc ý trong mắt Phương Bất Viên càng đậm hơn: “Tất cả giấy và mực Tùng

Yên, mực Du Yên ở hai châu Hà Lạc đều bị ta bao hết rồi, cái này gọi là ăn cả

hai đầu.”

Thần Hổ Xương nghe vậy thì sững sờ, sau đó lại cười nhạo một tiếng: “Nhân

loại tham lam.”

Nhưng cái tên trước mắt này là cha mẹ cơm áo của hắn bây giờ.

Bữa tiệc ngon lành trước mắt, cũng là Phương Bất Viên này cung cấp.

Nhân tộc thật sự là một sinh vật thần kỳ, lại có thể làm đồ ăn ngon như vậy.

Chỉ tiếc là quá ít, sau này hắn thoát vây, sẽ bắt một đám đầu bếp nhân tộc về,

mỗi ngày nấu đồ ngon cho hắn ăn.

“Trưởng Lão viện của Vô Tướng thần tông để ngươi đến đây là để ngươi điều

tra, tại sao ngươi vẫn không hành động gì? Ngươi đừng chỉ lo kiếm tiền mà

quên việc này.”

Nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ này, liền có thể ra ngoài chơi một thời gian.

Phương Bất Viên uống trà, vẻ mặt hững hờ: “Ta chưa quên, mà tiền có thể

thông thần! Tại thành Vọng An này, chỉ cần có tiền thì có thể hỏi thăm được tất

cả tin tức mình muốn.”

Lúc này, đám khách khứa ở các bàn rượu chung quanh bọn họ cũng đang bàn

luận sôi nổi.

“Kỳ lạ, tại sao kỳ Thiên Cơ Võ Phổ này lại bán chạy như vậy?”

“Hình như là xảy ra chuyện lớn nào đó, ta nghe được một tin tức ngầm, lần này

chết mấy vị Thiên Bảng.”

“Sao có thể? Đây là thật sao?”

“Không có lửa thì sao có khói, hiện giờ toàn thành giới nghiêm, không có lệnh

bài thân phận của triều đình thì không được ra ngoài, nhất định là xảy ra chuyện

lớn rồi. Còn nữa, lần này Thiên Bảng và Địa Bảng đều có biến hóa lớn.”

“Có người nói có liên quan với Vô Cực Đao Quân, có người nói vị này đã tăng

lên đến tận hạng 7 Địa Bảng! Thiên Cơ các còn nói, Vạn Tượng tinh bàn và

Tinh Thần quyền ấn của Sở gia đã rơi vào trong tay hắn.”

“Hạng 7 Địa Bảng? Nhưng ba tháng trước hắn vẫn là ngũ phẩm thượng mà. Lên

tứ phẩm cần ‘nghi thức’, đám kẻ thù của Vô Tướng thần tông sẽ cho hắn hoàn

thành ‘nghi thức’ sao?”

“Vạn Tượng tinh bàn, Tinh Thần quyền ấn? Đây không phải là chí bảo truyền

thừa của Kinh Tây Sở thị sao? Chỉ có đích mạch Sở gia mới có thể sử dụng.”

“Đây chính là chỗ khiến người ta kinh ngạc. Cho nên kỳ Thiên Cơ Võ Phổ này

mới bán chạy, đám người vây quanh Lão Lương đều là đám bán sách, chỉ cần

bọn họ mang sách về, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản.”

Lúc này, Phương Bất Viên lại chú ý đến một người xuất hiện ở cửa thang.

Đó là một thiếu niên gầy gò, bóng người khó phân biệt là nam hay nữ, toàn thân

hắn giấu trong áo đen, đeo một tấm mặt nạ sắt, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng cao

ngạo, thâm thúy, u ám và thần bí như màn đêm.

Người này liếc mắt nhìn về phía tiên sinh kể chuyện một cái, liền quay người đi

xuống dưới.

Ánh mắt Phương Bất Viên khẽ động: “Bên kia có phải Thiết Tu La – Tư Hoàng

Tuyền, Tư huynh không?”

Thiếu niên đeo mặt nạ kia quả nhiên đã dừng lại.

Đám khách khứa trong quán rượu cũng phát ra một trận ông ông.

“Vô Pháp Vô Thiên” đại danh đỉnh đỉnh, đặc biệt là bây giờ Hình Bộ đã đưa Tư

Vô Thiên lên hạng 12 Hắc Bảng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play