Kiến Nguyên đế có chín đại “Long Trụ thiết vệ”, tất cả đều là đại tướng nhị

phẩm trong triều.

Bọn họ nhậm chức ở các nơi biên quân, khống chế quân đội giúp Kiến Nguyên

đế, đồng thời phụ trợ Kiến Nguyên đế tu luyện bí pháp Hoàng Đạo.

Nhưng người này có thể mượn long khí trợ giúp, tăng lên đến nhất phẩm.

Tần Thắng và Vũ Văn Bá đều là một thành viên trong đó.

Mãi đến khi bọn họ chính thức tăng lên nhất phẩm, thì mới từ bỏ thân phận

‘Long Trụ thiết vệ’.

Đây là vì bí pháp đã không hỗ trợ được bọn họ nữa, trái lại còn ảnh hưởng đến

tuổi thọ của bọn họ.

Kiến Nguyên đế bây giờ đã có 12 long trụ, vậy số lượng ‘Long Trụ thiết vệ’

cũng tăng lên 12.

Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt sáu người Vân Phong Khinh, Bá Thiên Lai Cô

Minh Nguyệt đều thay đổi.

Phong Liên Thành còn nhướng mày lên.

Hắn đã là một trong những Thần vê, không biết có tư cách rót long khí vào

người hay không?

Phong Liên Thành cũng từng nghe nói đến ‘Long Trụ thiết vệ’ này, cũng cảm

thấy rất hứng thú với cái long khí này.

Tăng tu vị là thứ yếu, chủ yếu vẫn là lời đồn, trở thành ‘Long Trụ thiết vệ’ có

trợ giúp cho việc đột phá nhất phẩm.

Tất cả ‘Long Trụ thiết vệ’ của Đại Ninh, trừ những người chết trận và âm mưu

làm trái ra, tất cả đều lên cấp nhất phẩm, không có ngoại lệ.

Ngoài ra, mấu chốt nhất chính là, một khi được Sở Hi Thanh rót long khi vào

người, vậy khẳng định là người thân tín nhất của hắn.

Bọn họ chính là vinh nhục cùng hưởng, vui buồn có nhau.

Long khí của Sở Hi Thanh lớn mạnh hay không, quyết định tu vị bọn họ mạnh

hay yếu.

Mười hai Thần vệ trung thành hay không, cũng sẽ ảnh hưởng đến Thập Nhị

Long Thần Thiên Thủ.

Sở Vân Vân vẫn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này bỗng nhiên mở mắt, đôi con

ngươi màu xanh lam kia đảo qua tất cả mọi người ở đây.

“Huynh trưởng từng nhận được tình báo, xác định trong sáu vị hộ pháp có một

hoặc hai nội quỷ, lẻn vào Thiết Kỳ Bang với tâm tư khó dò. Hơn nữa một người

trong đó còn có quan hệ không ít với Thanh Phong Minh Nguyệt lâu. Lúc trước,

vẫn chưa tra được khi ở trong mộ Cơ Dương, lần thảo phạt Thanh Phong Minh

Nguyệt lâu này, chính là để phân biệt một hai.”

Nội tâm của Vân Phong Khinh nhất thời lạnh lẽo, lòng thầm nói chẳng lẽ Sở Hi

Thanh đã điều tra được gì rồi?

Nàng chợt ý thức được, hai huynh muội này chỉ phô trương thanh thế thôi.

Nàng thầm cảm thấy buồn nôn.

Hai huynh muội này rõ ràng là đang hát đôi, một người cho táo một người cho

gậy, một người mặt đen một người mặt trắng, tưởng bọn họ không nhìn ra sao?

Đôi gian phu dâm phụ này, quả thực là coi bọn họ như mấy tên ngớ ngẩn!

Khi Vân Phong Khinh đang oán thầm, Sở Hi Thanh lại đứng lên: “Quyết định

như vậy đi! Các vị có lòng tin giúp ta lấy được kênh đào? San bằng Thanh

Phong Minh Nguyệt lâu hay không?”

Lúc này, Vân Phong Khinh đột nhiên đứng lên, vẻ mặt xúc động, hết sức khí

thế: “Vâng!”

Làm cho nàng thất vọng là, Tiếu Cuồng Long và Bá Thiên Lai ở bên cạnh nàng,

vẻ mặt của bọn họ còn kiên định hơn cả nàng, dáng vẻ như không ta thì còn ai.

Mười mấy vị cao thủ nhị phẩm tam phẩm đều gầm lên, khí thế như sấm sét, lay

động tầng mây. Làm cho đám bang chúng bên ngoài đều là vẻ mặt đau đớn, bịt

kín lỗ tai.

Một khắc sau, mọi người dồn dập tản đi.

Ngay cả Lục Loạn Ly cũng nhận lệnh Sở Hi Thanh, bất đắc dĩ rời đi.

Cuối cùng, trong điện chỉ còn hai người Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân.

Sở Vân Vân nắm lấy uyển mạch của Sở Hi Thanh, ngưng thần cảm ứng.

“Nội thương của ngươi chưa lành, một tháng tiếp theo nhất định phải ở nhà tĩnh

dưỡng, ta giúp ngươi trục xuất võ ý của Huyết Nhai Đao Quân để lại.”

Trong đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân hiện ra gợn sóng: “Huyết Nhai

Đao Quân quả là danh bất hư truyền! Mà ngươi cũng thật to gan, chỉ mới tứ

phẩm mà dám thi triển Thiên Lý Chiêu Chiêu của Huyết Nhai Đao Quân.”

Sở Hi Thanh nở nụ cười: “Chút thương thế này đổi lấy mạng của Trấn Thiên

Lai, có lời.”

Hắn cũng muốn ở nhà một thời gian.

Khoảng thời gian này, gia tăng tu vị mới là quan trọng nhất.

Không thể ỷ lại ngoại lực.

Sau đó, Sở Vân Vân lại cầm chén trà lên, thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn giúp

Vấn Thù Y?”

Khí cơ của Sở Hi Thanh lại cứng lại, nhưng hắn không cảm thấy bất ngờ chút

nào.

Ngay cả Lục Loạn Ly cũng nhận ra, huống hồ là Sở Vân Vân.

“Không sai! Ta cầm nhiều đồ của nàng như vậy, không thể không báo đáp, ta

không muốn nợ nàng.”

Sở Hi Thanh nói đến đây, liền cảm thấy cỗ sát khí như ẩn như hiện kia đã tiêu

tan hơn nửa.

Khóe môi hắn không tự chủ được mà cong lên, lại dùng chén trà để che mặt

mình.

Vẫn quá non, mình vẫn còn phải tu luyện da mặt.

“Đúng rồi, chuyện của muội muội ngươi, ngươi định xử lý thế nào?”

Sở Vân Vân nghe vậy thì sững sờ, rơi vào suy ngẫm.

Sau đó nàng lắc đầu: “Ta còn chưa quyết định, nhưng mà cảm ơn ngươi.”

Thủ đoạn mà Sở Hi Thanh dùng với Tần Tịch Nhan, làm cho nàng cảm thấy

khá hả giận.

Nàng cũng không muốn nói đến Tần Tịch Nhan nữa, chợt đổi đề tài: “Ngươi tế

luyện Tinh Thần quyền ấn đến đâu rồi? Thứ này là thần bảo trấn tộc của nhà

ngươi, có liên kết với huyết mạch của ngươi. Chỉ cần ngươi có thể nắm giữ nó,

sức chiến đấu có thể sánh vai với đoạn cuối Thiên Bảng.”

Thần sắc Sở Hi Thanh nhất thời nghiêm lại, hắn lấy viên Tinh Thần quyền ấn ra

khỏi tay áo, nâng ở trước người của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play