Lúc này, Vương Thiên Đông lại than thở mộ tiếng: “Còn nữa, chúng ta nhất

định phải điều tra rõ ràng, Tần Mộc Ca rốt cuộc là sống hay chết, đang ở trạng

thái nào? Nếu như Tần Mộc Ca chết rồi thì cũng thôi, nếu như nàng còn sống,

chỉ sợ thiên hạ này sẽ đại loạn! Ta không nói Đại Ninh, mà là toàn bộ thiên hạ

này!”

“Không dễ dàng như vậy!” Vẻ mặt thiếu niên như phản đối: “Tần Mộc Ca bị

độc chú quấn thân, không thể sống sót. Những tồn tại viễn cổ kia, bọn họ sẽ

không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu chiến bọn họ. Bọn họ chỉ kiềm chế và

kiêng kỵ lẫn nhau, không muốn tổn thất lực lượng mà thôi, chỉ cần bọn họ

nghiêm túc, không ai có thể thoát khỏi cái chết. Huyết Nhai là như vậy, Tần

Mộc Ca là như vậy, Sở Hi Thanh cũng là…”

Trong lòng hắn lại sinh ý kinh hãi.

Nếu như Tần Mộc Ca còn sống, đây tuyệt đối không phải một tin tức tốt với chủ

thượng của hắn.

Ảnh hưởng của việc này đã ở ngay trước mắt.

Vương Thiên Đông chuẩn bị hiệu lực cho chủ thượng của hắn, rõ ràng là đang

dao động.

Vì vậy, bọn họ nhất định phải biết Tần Mộc Ca còn sống hay đã chết.

Tần Mộc Ca 28 tuổi, đã có thể chém thần linh bị thương.

Nàng của 30 tuổi, thực lực sẽ mạnh đến mức nào?

Còn cả Sở Hi Thanh nữa, tuyệt đối không thể để người này tiếp tục thăng cấp,

bằng không thì nó sẽ trở thành ác mộng của rất nhiều người.

. . .

Cuộc trò chuyện đó không phải là duy nhất, khi Vương Thiên Đông và thiếu

niên nghịch phi đao đang trò chuyện, hầu như tất cả thế gia đại tộc và thế lực

giang ở trong phạm vi kinh thành đều đang bàn luận về trận chiến Thiên Thạch

sơn, bàn luận về Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca, bàn luận về lời sấm ‘Tần Sở tốt,

nhật thăng Tây Sơn’.

Trong phủ đại tướng quân của Vũ Văn Bá, từ phu nhân và thế tử, cho đến hầu

gái và gia đinh, tất cả mọi người đều hoảng sợ thất thố, có thể nói là loạn cào

cào.

Bọn họ khiếp sợ vì Vũ Văn Bá trọng thương gần chết, cũng tràn ngập sợ hãi với

tương lai.

Lại như Kinh Tây Sở thị, gần như tất cả con cháu và tộc lão của Sở gia đều tập

hợp trong đại viện của trưởng phòng Sở gia.

Bọn họ hoặc là sắc mặt trắng bệch, mặt đầy kinh hoàng; hoặc là sắc mặt bình

tĩnh, không thèm đếm xỉa; hoặc là ánh mắt vui mừng, cười trên sự đau khổ của

người khác.

Sở Tuyên Tiết đã lên chức Vân Huy tướng quân tòng tam phẩm, sắc mặt của

hắn cũng trắng bệch như tờ giấy.

Hắn nghe thấy các tộc lão bàn luận, lại nghĩ đến cái chết của cửu đệ Sở Chính

Dương.

Ngày xưa, hắn điều tra cái chết của Sở Chính Dương ở quận Lâm Hải mà không

có kết quả, sau đó vì công vụ khác, liền bỏ mặc chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại, Sở Chính Dương nhất định là chết trong tay Tần Mộc Ca.

Khi đó Sở Hi Thanh không có thời gian để gây án.

Trái tim của Sở Tuyên Tiết run rẩy.

Tộc đệ của hắn, con trai trưởng của trưởng phòng, Sở Tranh đã trở về! hắn còn

mang theo Bá Võ Vương Tần Mộc Ca!

Hắn không chỉ giết chết mẹ con Long Dương công chúa, còn gần như đã giết

chết Sở Như Lai!

Người này còn nắm giữ thế lực cực lớn, lớn mạnh đến mức thậm chí có thể sánh

vai với triều đình.

Tứ phòng của Sở gia xong đời rồi! Minh cũng chết chắc rồi!

Hai năm trước, chính Sở Tuyên Tiết hắn đứng ra, dụ hộ vệ và gia tướng bên

người Sở Tranh rời đi!

Không chỉ là tứ phòng, mà nhị phòng, tam phòng, ngũ phòng của Sở gia, có thể

đều phải chết hết!

Bọn họ không chỉ hợp lực đưa Sở Hi Thanh vào trong quan tài, mai phục giết

chết tất cả gia tướng của trưởng phòng, mà còn chém tận giết tuyệt tất cả người

nhà của gia tướng trưởng phòng, tù đó chia cắt mười vạn tộc quân và tất cả tiền

tài đất đai của trưởng phòng.

Nhưng mà lúc trước bọn họ phân chia vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ lại sợ hãi

bất nhiêu.

Thân thể của Sở Tuyên Tiết vũng vì thế mà run rẩy.

Nhưng sau đó hắn liền nắm chặt nắm đấm, hai bên tay vịn ghế đều biến thành

bột mịn.

Vẻ mặt Sở Tuyên Tiết dữ tợn như dã thú.

Hắn tuyệt đối không cho phép!

Dù thế nào đi nữa, Kinh Tây Sở thị cũng phải hủy diệt Thiết Kỳ Bang! Phải đưa

Sở Hi Thanh vào chỗ chết!

Hắn sẽ vì việc này mà không tiếc tất cả! Dù phải trả giá đắt đến đâu cũng sẽ

làm!

Lúc này, trận chiến ở Thiên Thạch sơn không chỉ làm kinh thành rung chuyển.

Tại Tổ Sư điện của Huyết Bức sơn, nơi này cũng là đèn đuốc sáng choang.

Tông chủ Huyết Bức sơn, Chiếu Thế Ma Đăng – Tông Thần Hóa cầm con bồ

câu Lưu quan Kim vũ trong tay, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh như nước của hắn,

lúc này đã lúc xanh lúc trắng.

Hắn bình tĩnh nhìn ra ngoài điện, cuối cùng lại nở nụ cười: “Xem ra ngươi trở

về thật rồi, trở về từ cửu u hoàng tuyền. Nhưng mà thiên hạ này, không dung

được yêu nghiệt như ngươi, càng không chứa được một Huyết Nhai khác.”

Tông Thần Hóa như hạ quyết tâm, liền cầm cái đèn lưu ly tám mặt màu đen lên.

Theo hắn rung động đèn lưu ly, một ngọn lửa lập tức lao ra ngoài.

Ngọn lửa này hóa thành một hình người nhỏ bé, nó nhìn Tông Thần Hóa một

chút, sau đó khẽ mỉm cười, liền bay ra bên ngoài, chẳng mấy chốc đã biến mất

trong bóng đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play