“Đáng tiếc! Đáng tiếc! Đao Quân vốn là trụ cột của quốc gia, tiền đồ rộng lớn,

vì sao lại rơi vào tà đạo?”

Hầu như từng câu từng chữ của Trấn Thiên Lai đều ngậm lấy cay đắng, nhưng

vẻ mặt của hắn lại từ từ trở nên kiên định: “Tất cả Thiên nha Cẩm y vệ, mau

chóng tìm kiếm tế đàn của La Hán Tông, không thể để hắn thong dong thi triển

pháp thuật! Trực điện giám bố trí tiễn trận, tất cả Tru Thần nỏ đều không cần

tiếc mũi tên, lại phái nhân thủ truyền lệnh, bảo cấm quân quanh đây nhanh

chóng rời đi.”

Hắn đoán là những cấm quân này không thể rời đi trước khi cuộc chiến kết

thúc.

Tuy rằng cấm quân đều có tu vị bát phẩm, nhưng muốn bọn họ chạy ra ngoài

100 dặm, thì cũng phải mất một quãng thời gian.

Giọng nói của Trấn Thiên Lai âm trầm như nước: “Bộ Siêu Vũ, để người của

ngươi bày ‘Cửu Thiên Thập Địa Già Thiên La Võng kiếm trận’, hôm nay không

thể để một người nào chạy ra khỏi đây!”

Sắc mặt Bộ Siêu Vũ nghiêm túc, chắp tay nói: “Công công yên tâm, bọn họ đã

chạy đến nơi, kiếm trận sắp xong! Không ai có thể rời khỏi đây, đừng nói là một

người, mà ngày cả một con ruồi cũng không thoát được.”

Tần Tịch Nhan nghe vậy thì rùng mình.

Đại nội Ngự mã giám nuôi dưỡng 19 tổ kiếm thủ tứ phẩm là “Cửu Thiên” và

“Thập Địa”, tổng cộng 760 người, là nhánh binh mã tinh nhuệ nhất của Ngự mã

giám.

‘Cửu Thiên Thập Địa Già Thiên La Võng kiếm trận’ của bọn họ có thể che đậy

phạm vi trăm dặm, được xưng là nước chảy không lọt, thần ma khó ra.

Bị kiếm trận này vây nhốt, dù là cao thủ Thiên Bảng cũng khó thoát.

Ngàn năm qua, vô số trọng phạm trên Hắc Bảng và cao nhân Thiên Bảng, đều

ngã trong bộ kiếm trận này.

Ngày xưa, chủ nhân của Vô Huyền đao cung là Thiên Xạ Thần Sát – Cung

Nghiêm Hàn cũng chết trong trận này.

Sở Hi Thanh này, sao hắn còn chưa trốn?

Bên cạnh hắn có không ít cao thủ, có thể đối kháng với mấy vị Thiên Bảng.

Nhưng mà một khi vị kiếm trận này vây nhốt, tất cả mọi người đều phải chết!

Đến ngày hôm nay, dù Tần Tịch Nhan là đầu gỗ thì cũng có thể xác định là

mình bị Sở Hi Thanh tính toán.

Người này chỉ dùng chút thủ đoạn, nàng đã rơi vào kết cục chúng bạn xa lánh.

Tần Tịch Nhan căm thù Sở Hi Thanh đến tận xương tủy, rồi lại biết bọn họ bây

giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây.

Nàng có thể sống sót hay không, toàn bộ đều dựa vào Sở Hi Thanh.

Phong Tam nghe vậy thì lại cười cười: “Vì vị đồng liêu này của ta, các ngươi

đúng là chịu bỏ vốn liếng, ngay cả ‘cửu thiên’ ‘thập địa’ cũng mang ra rồi.”

Nơi này cách thành Vọng An tận 1700 dặm.

Dù mạnh như Trấn Thiên Lai thì cũng phải bay một khắc mới đến, đó là dưới

tình huống hắn bay hết tốc độ.

Vì vậy, bộ kiếm trận này là chuẩn bị từ trước, nó là dùng để bắt Kế Tiễn Tiễn.

Trong lời nói của Phong Tam còn bao hàm trào phúng: “Khẩu vị cũng không

nhỏ, còn không một ai chạy thoát? Các ngươi xác định mình có thể làm được?”

Trấn Thiên Lai không hề bị lay động.

Hắn bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, mày đã nhíu lại thành hình chữ xuyên.

Trấn Thiên Lai đã phát hiện, khí cơ của Sở Hi Thanh đang phát sinh biến hóa.

Thiếu niên híp mắt lại, mái tóc dài thoát khỏi dây buộc, không gió mà bay.

12 con Kim long bốn cánh kia cũng phát sinh biến hóa, không biết vì sao mà

trên thân rồng màu vàng bắt đầu sinh ra từng tia hoa văn màu đỏ.

Những thứ này tựa như vảy rồng, lại tựa như huyết văn, tất cả đều là dạt dào

đạo vật, hô ứng và cộng hưởng với thiên quy đạo luật trong thiên địa.

Thần ý vô ngần và long uy tụ hợp, thế mà lại tạo thành một cột khí màu vàng,

lao thẳng lên trời mây!

Chỉ chớp mắt đã bao trùm phạm vi trăm dặm, làm cho rất nhiều nhất phẩm nơi

này cứng lại.

Lúc này, tuy rằng song phương tạm thời dừng tay, nhưng thiên quy và thần niệm

của bọn họ vẫn luôn giao phong kịch liệt.

Mấy người Phong Tam và Lục Loạn Ly vốn đang ở hạ phong.

Mà khi lực lượng của Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ dâng trào, tình thế của

song phương đã khôi phục cân bằng.

Vẻ mặt Trấn Thiên Lai không khỏi nghiêm túc hơn.

Cái thằng nhãi ranh này… lực lượng của hắn còn có thể tăng lên sao?

Mắt của hắn không khỏi hạ xuống: “Ngươi nói đúng, là Trấn mỗ quá tham lam.

Hôm nay, không cần quan tâm đến những người khác, chỉ cần đưa vị Vô Cực

Đao Quân này xuống hoàng tuyền, chính là may mắn của Đại Ninh ta.”

Ngay khi hắn vừa nói xong, một luồng đao ý hùng vĩ đột nhiên xuất hiện ở phía

xa xa rồi kéo lại gần, đồng thời một giọng nói trong sáng lạnh lẽo truyền đến:

“Cuồng ngôn! Hôm nay, các ngươi không giết được ai cả!”

Lục Loạn Ly nghe thấy câu này thì tâm thần rung lên, khóe môi khẽ vểnh lên.

Quả nhiên, một cái chớp mắt tiếp theo, một bóng người màu xanh mặc giáp trên

bay đến gần.

Hắn đứng trên đỉnh một cái cây, chắp tay sau lưng, thần thái bễ nghễ nhìn

xuống dưới.

“Trái lại thì các ngươi phải lo cho tính mạng của mình đấy.”

Khi hắn nói ra câu này, ánh mắt lại rơi vào trên người Sở Hi Thanh.

Con ngươi của Trấn Thiên Lai không khỏi co lại: “Đao Kiếm Như Mộng, Lục

Trầm!”

Hắn cũng không bất ngờ.

Trấn Thiên Lai nhìn thấy Lục Loạn Ly, thì đã cân nhắc đến việc Lục Trầm sẽ

xuất hiện rồi.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, da mặt của hắn hơi co quắp lại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play