“Thiên phú đúng là không tầm thường.” La Hán Tông vừa dùng pháp thuật che

đậy Dục Nhật thần chu, vừa nhìn Tần Tịch Nhan và Tần Thắng giao thủ kịch

liệt ở phương xa, hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Nữ tử này không hổ là muội muội

của Tần Mộc Ca, sức chiến đấu của nàng bây giờ cũng không kém Tần Thắng.

Chỉ là nhị phẩm hạ mà đã có sức chiến đấu Thiên Bảng.”

Bên khác của boong thuyền, hai người Cung Vô Cấu và Thủy Thương Lãng lại

nhìn nhau một chút.

Từ tình huống trước mắt đến xem, Tần Thắng quá nửa là không giết được Tần

Tịch Nhan.

Đương nhiên, tác dụng lớn nhất của vị này thật ra là hối lộ tên nội thị truyền chỉ

kia, ép Tần Tịch Nhan phải phản.

Vị tôn thượng này của bọn họ quá nham hiểm, không chỉ đùa bỡn Tần Tịch

Nhan trong lòng bàn tay, còn dụ Tần Thắng vào cục, mượn đao giết người.

“Tôn thượng.”

Thủy Thương Lãng lại dùng xưng hô ‘Tôn thượng’ lần nữa.

Hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt này không giống như kẻ tốt lành, vẫn nên

duy trì tôn kính thì hơn.

“Khả năng Tần Tịch Nhan chạy thoát là khá cao, chúng ta có cần chặn lại

không?”

“Không cần.”

Sở Hi Thanh vẫn cười cười, cũng không quan tâm Tần Tịch Nhan có thể chạy

trốn hay không.

“Dù sao ta và nàng cũng là đồng môn, ta không tiện ra tay với nàng. Nếu như

nàng có thể sống sót gặp mặt thái sư Độc Cô Thủ, ta cũng thấy vui mừng.”

Thái độ của Sở Vân Vân với Tần Tịch Nhan vẫn chưa rõ ràng, bây giờ hắn

không thể dính máu của Tần Tịch Nhan.

Huống hồ ‘nghi thức’ của hắn đã hoàn thành.

Thủy Thương Lãng nghe vậy thì như có điều ngộ ra, ý thức được là mặc kệ Tần

Tịch Nhan sống hay chết, đều có thể mang đến chỗ tốt cho Sở Hi Thanh.

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên ‘A’ một tiếng, đưa mắt nhìn về phía sau.

Chỉ thấy một bóng người yểu điệu màu vàng đang ngự không bay đến.

Thủy Thương Lãng vô thức đè kiếm bên eo, nhưng ngay sau đó liền thả ra.

Thủy Thương Lãng nhận ra người này, chính là Ly Huyễn Đao Quân – Lục

Loạn Ly đang rất nổi tiếng trong thời gian này.

Hắn đã nhìn thấy tranh vẽ của nữ tử này trên Luận Võ Thần Cơ, cho nên nhận

ra.

“Hai cái tin xấu!’

Lục Loạn Ly bước lên Dục Nhật thần chu, sắc mặt nàng rất nặng nề: “Hôm

trước, sau khi Kế Tiễn Tiễn chạy theo phụ thân ta ra khỏi hoàng cung, liền bị ép

phải tách ra. Bọn họ không biết tung tích của Kế Tiễn Tiễn, nhưng phụ thân ta

có nhận được tin tức, Tiếu Hồng Trần đã chạy suốt đêm từ Đông Châu về thành

Vọng An, bây giờ hắn đang ở cách đây không xa, chỉ trong phạm vu 300 dặm

thôi. Người này còn dẫn theo không ít cao thủ, có người nói là lực lượng của

Trực điện giám cũng đang tập kết ở bên này.”

Hai mắt Sở Hi Thanh không khỏi hít lại, nghĩ thầm đây thật sự là đúng dịp.

Hắn không chút nghĩ ngợi: “Loạn Ly, lập tức để Vân Hải tiên cung chuyển một

bộ Vân Hải kiếm trận đến đây. Lần này, có thể chúng ta phải đại chiến một trận

với triều đình rồi.”

Sau khi Lục Loạn Ly lên tứ phẩm, chẳng những có ba bộ kiếm khôi bên người.

Mà còn có thể tạm thời triệu hoàn chín bộ kiếm khôi, thông qua bí cảnh cửu

phẩm ở các nơi để đưa đến, tạo thành một bộ kiếm trận.

Bộ kiếm trận này uy lực cực mạnh, tương đương với võ tu hạng 30 Thiên Bảng,

nhưng tiếc là không thể kéo dài, một lần sử dụng chỉ có thể rời xa Vân Hải tiên

cung tám canh giờ.

“Được!” Lục Loạn Ly đồng ý ngay: “Nếu như lực lượng không đủ, phụ thân ta

cũng có thể giúp đỡ. Phụ thân ta rất thích mấy chuyện này, ngươi không cần

khách khí với bọn họ.”

Sở Hi Thanh đương nhiên sẽ không khách khí với Đao Kiếm Như Mộng – Lục

Trầm.

Hiện tại, đa số lực lượng của triều đình Đại Ninh đã bị Cực Đông Băng Thành

hấp dẫn, nhưng võ lực trấn thủ ở thành Vọng An vẫn không phải chuyện nhỏ.

...

Kế Tiễn Tiễn đang chạy nhanh trong một khu rừng rập, tốc độ của nàng rất

nhanh, linh hoạt lại mềm mại, tựa như một tinh linh đang nhảy nhót trong rừng.

Sau lưng nàng thì lại truyền đến những tiếng móng ngựa và âm thanh hỗn loạn.

“Tăng tốc, đừng để nàng chạy trốn.”

“Chết tiệt, nơi này quá nhiều cây, ngựa của ta không chịu được.”

“Nàng chạy về phía đông.”

“Móa! Lão Lý chết rồi, cẩn thận tên của nàng!”

Kế Tiễn Tiễn cũng không quá để ý đến sau lưng.

Những người kia đều là Cẩm y vệ địa phương, phải nhờ vật cưỡi như ngựa và

lân thú mới có thể miễn cưỡng theo kịp nàng.

Kế Tiễn Tiễn mượn địa hình, có thể dễ dàng bỏ qua bọn họ.

Phiền phức chân chính không phải bọn họ, mà là ở trên đỉnh đầu của nàng.

Khi Kế Tiễn Tiễn nhảy qua, liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên.

Giữa bầu trời là một đám kền kền ba đầu cực lớn.

Đó là một loại kền kền có huyết mạch Quỷ Xa, thân thể cực lớn, có thể chở hơn

hai mươi người.

Đại nội Trực điện giám nuôi dưỡng hơn 23.000 con, xây một nhánh Phi Dực vệ.

Mà từ nửa canh giờ trước, sau khi nàng bị phát hiện thì đám kền kền ba đầu này

vẫn luôn xoay quanh trên đầu nàng.

Nhưng lần này, đám Phi Dực vệ đã hấp thụ bài học lần trước, không còn dám

tham dự chặn giết như nửa ngày trước.

Bọn họ chỉ đứng ở trên không, dùng Tru Thần nỏ bắn xuống, đồng thời chỉ

đường cho những kẻ phía dưới.

Ngoại trừ Phi Dực vệ ra thì ocnf có từng chiếc từng chiếc phi chu, tựa như thiên

la địa võng ở trên đầu của nàng.

Đó đều là thuyền của Cẩm y vệ, số lượng không nhiều, chỉ có hơn ngàn chiếc,

nhưng người trên phi chu rất nhiều, cũng cầm cung nỏ trong tay.

Mưa tên dày đặc vẫn theo sát bước chân và bóng người của Kế Tiễn Tiễn, làm

cho nàng không thể dừng lại dù chỉ một chút, mỗi một cái hô hấp, mỗi một cái

sát na, đều phải né tránh.

Tuy nhiên, cứ cách ba đến năm cái hô hấp, lại có một con kền kền ba đầu hoặc

một chiếc phi chu rơi rụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play