Tiếu Hồng Trần nói thì nói như vậy, nhưng lại không tự chủ được mà nghĩ đến

mật thư của Tào Hiên, và cả lời sấm ở Tây Sơn.

Lần này, chủ mưu ở phía sau đã liên hệ với rất nhiều thế lực.

Có người nói thế lực phía sau những khách khanh hộ pháp kia đều bị thuyết

phục tham dự vào.

Nhưng bọn họ thật sự tham dự sao? Hoặc là phương thức tham dự của bọn họ

không giống nhau?

Tiếu Hồng Trần nhíu chặt lông mày: “Hướng đi của Vô Tướng thần tông thì

sao?”

“Không có tin tức mới truyền đến, nhưng có người nói, lần này Thần Đao môn

đã dốc toàn lực để kiềm chế, chắc hẳn là bọn họ không thể phân thân.”

Vị Vạn hộ kia cũng nhíu chặt lông mày: “Chỉ mượn đặc tính trong mộ Cơ

Dương, Lý Trường Sinh và Tố Phong Đao không thể truyền tống qua được, Sở

Hi Thanh nhất đinh là tứ cố vô thần. Chỉ là . . .”

Nếu như những thế lực sau lưng đám khách khanh hộ pháp kia quyết định ngả

về phía Sở Hi Thanh, muốn làm việc ‘Phù long’, vậy thì tình hình sẽ khác biệt.

Lúc này, một vị Thiên hộ ở sau lưng lại lên tiếng: “Đại nhân, có truy nã Sở Hi

Thanh vì vụ thảm án ở tổng đà Thủy Thiên hội không? Còn nữa, La Hán Tông

có liên quan đến vụ án của Long Dương công chúa và lăng mộ Bá Võ Vương.

Người này lại xuất hiện ở bên cạnh Sở Hi Thanh, rất là đáng ngờ.”

“Công văn truy nã?” Tiếu Hồng Trần nghe vậy thì lạnh lùng liếc nhìn vị Thiên

hộ này một chút: “Ta thấy người đang sợ thiên hạ không loạn.”

Triều đình và Lục phiến môn không nhúng tay vào ân oán giang hồ, mà tranh

đấu giang hồ sẽ không liên lụy đến bách tính, đây là quy củ bất thành văn của

thiên hạ.

Bằng không triều đình nào quản được?

Ít nhất thì ở mặt ngoài, bọn họ chỉ có thể ngồi xem Thủy Thiên hội, Thiết Kỳ

Bang và Thanh Phong Minh Nguyệt lâu tranh đấu.

Huống hồ triều đình bây giờ đối phó với Cực Đông Băng Thành đã rất vất vả

rồi. Thiên tử không muốn kéo Vô Tướng thần tông vào sân trước khi xử lý xong

Vấn Thù Y.

Công văn truy nã? Vậy thì chờ Lý Trường Sinh và Tố Phong Đao xông vào

hoàng thành hỏi tội lần nữa đi, vậy há không phải là mất mặt xấu hổ?

Không biết tên thuộc hạ này đã thu bao nhiêu bạc của đám thế gia đại tộc Thủy

Thiên hội, cái mông đã lệch hẳn sang một bên rồi.

“… Nhưng chuyện của La Hán Tông đúng là đáng chú ý. Người này là lính

đánh thuê thấy tiền sáng mắt, chỉ cần đủ tiền, ai đến cũng không từ chối. Sở Hi

Thanh chưa chắc đã có quan hệ với hai vụ án kia, nhưng vẫn phải để ý nhiều

hơn.”

Tiếu Hồng Trần chắp tay sau lưng: “Báo việc này cho Kinh Tây Sở thị, để xem

vị Hình bộ Tả thị lang này quyết định thế nào.”

Hắn nhìn về phương hướng quận Thái Sơn, mắt hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm

nghị.

Hắn đang nghĩ các thế lực sau lưng đám khách khanh hộ pháp kia.

Thiên nha Cẩm y vệ đã điều tra được mấy nhà, Nam Bắc thiên môn, phủ Tương

Vương, Ngự Thần tông, Ma Chiến lâu và mạch Xích Long, các ngươi đến cùng

là nghĩ như thế nào?



Trong mộ Cơ Dương, đoàn người Sở Hi Thanh đang đi qua một hành lang rộng

rãi mênh mông.

Sở Hi Thanh chỉ dẫn theo mười hai người, đệ tử Thi Sơn tông lại hơn trăm

người, còn có hơn bảy mươi cái quan tài.

Sau khi những người này đi vào, bọn họ liền dùng tốc độ nhanh nhất để kiểm

tra và chữa trị phù văn bên trong mộ.

Bọn họ rất sợ liên lụy đến tốc độ của Sở Hi Thanh, mấy chục người đều dùng

hết toàn lực, như một đám ong mật qua qua lại lại bên người Sở Hi Thanh.

Lệ Hiên lại phát hiện không đúng, hắn tò mò nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Đao

Quân thong dong bình tĩnh như vậy, là không lo lá cờ Nghịch Thần Kỳ bị người

khác cướp mất sao?”

Vị Vô Cực Đao Quân này vẫn không nhanh không chậm, thần thì nhãn nhã như

đang dạo chơi.

Tốc độ tiến lên của bọn họ, tương đương với tốc độ chữa trị phù văn của Thi

Sơn tông, rõ ràng là có ý phối hợp.

“Sốt ruột có tác dụng gì?”

Sở Hi Thanh cười một tiếng: “Nếu đám người kia đến đây vì ta, trước sau gì

cũng sẽ xuất hiện trước mặt ta. Lại như câu cá mà không có mồi, cá ngu đến

đâu cũng sẽ không mắc câu. Bọn họ là người thông minh, sao lại làm loại việc

không có lý trí chứ?”

Trên thực tế, khi hắn vừa tiến vào mộ Cơ Dương, Thần Ý Đao Tâm đã nhận biết

được vài cỗ ý niệm như có như không ở phương xa.

“Đao Quân rộng lượng lại cơ trí.” Lệ Hiên chắp tay, mắt hiện vẻ bội phục.

Hắn hiểu ý nghĩ của Sở Hi Thanh, nhưng cũng không bảo đệ tử dưới trướng trì

hoãn.

Người ta nhìn thoáng, hắn lại không thể như vậy.

Chẳng may vì bọn họ mà Sở Hi Thanh thất bại trong việc tranh cướp lá cờ

Nghịch Thần Kỳ, vậy thì làm sao cho phải?

Sở Hi Thanh thì vừa đi về phía trước, vừa dùng thần niệm quan sát bốn phía.

Đường hầm trong mộ Cơ Dương cực kỳ phức tạp, vô số hành lang nhằng nhịt

khắp nơi, tựa như mê cung.

Nhưng những con đường này, rõ ràng là bị một sức mạnh nào đó ảnh hưởng,

qua mấy trăm ngàn năm tháng, từ từ hình thành.

Tại niên đại Huyền Hoàng thủy đế, không có hầm mộ phức tạp như vậy, tất cả

lăng mộ đều rất đơn giản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play