Khoảnh khắc này, mấy người Tiếu Cuồng Long, Cô Minh Nguyệt đều tập trung

nhìn về phía bọn họ.

Sở Vân Vân và Trưởng Tôn Nhược Lam cũng chắp tay sau lưng, đứng ở trên

cao nhìn xuống Phong Liên Thành, ánh mắt sâu thẳm.

Lục Loạn Ly khoanh tay trước ngực, ba Vân Hải kiếm khôi sau lưng nàng cũng

cầm kiếm trong tay, kết thành kiếm trận.

Ngay cả La Hán Tông cũng chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng Phong Liên Thành bỏ

chạy.

“Tự nhiên là vì Kỳ chủ!”

Vẻ mặt Phong Liên Thành thản nhiên: “Núi không tại cao, có tiên thì danh,

nước không tại sâu, có long thì linh. Thiết Kỳ Bang tuy nhỏ, nhưng lại có anh

hào kiệt như Kỳ chủ.”

Hắn nói đến đây thì hơi chần chờ: “Có lẽ Kỳ chủ cũng đã điều tra thân phận của

tại hạ, ta chính là người Lương Châu ở Tây vực. Ngày xưa, vì đắc tội với một

đại nhân vật, cha mẹ ta không thể không đưa ta chạy đến Trung Thổ để lẩn

trốn.”

“Tại hạ lăn lộn ở Côn Luân sơn mấy năm, mới quay trở về ‘Cuồng Sa tử vực’

làm mã tặc, nhưng mà có rất ít người biết, cha mẹ Phong mỗ đều chết dưới Côn

Luân sơn, chết dưới tay hoàng tộc Cự linh, Phong mỗ có thù sâu như biển với

bọn họ.”

“Mà thế nhân đều biết, sau khi Huyền Hoàng thủy đế chết đi, người duy nhất có

thể để hoàng tộc Cự linh Côn Luân sơn chịu thiệt, chính là Huyết Nhai Đao

Quân!”

Cuồng Kiếm – Phong Tam nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, nhất thời quan sát

Phong Liên Thành.

Dù người này không tự xưng là người Côn Luân, nhưng lại rất có ngọn nguồn

với Côn Luân sơn bọn họ.

Nếu Phong Liên Thành có thù hận với hoàng tộc Côn Luân sơn, vậy thì cũng có

thể trở thành đồng chí của bọn họ.

Sở Hi Thanh thì lại thầm lấy làm kỳ lạ.

Phong Liên Thành tạo cái hình tượng nhân vật này, quả thật là hơi khác biệt với

mấy người kia.

Hắn khẽ mỉm cười, thả chuôi đao: “Ngươi muốn ta báo thù giúp ngươi? Vậy thì

ta phải nói rõ trước, ta không chắc mình có thể làm được, cũng chưa chắc đã có

ý tưởng này.”

“Thuộc hạ hiểu.” Sắc mặt Phong Liên Thành nghiêm túc: “Nhưng đây cũng là

một tia hi vọng. Hơn nữa, dù bỏ qua những thứ này, Thiết Kỳ Bang cũng là một

thế lực rất có tiềm lực, chắc chắn sẽ trở thành một bá chủ ở Thần Châu. Phong

mỗ có thể đi theo Kỳ chủ, đó là vinh hạnh của Phong mỗ.”

“Hay cho câu bá chủ Thần Châu, nói rất hay! Hi vọng có thể như ngươi nói!”

Sở Hi Thanh cười ha ha: “Bắt đầu từ ngày mai, Sở mỗ nguyện để Phong hộ

pháp trở thành người đầu tiên trong ‘Thất đại Thần vệ’ của ta, giúp ta tu luyện

bí pháp Hoàng Đạo ‘Chiến Thiên Thất Hộ’. Thân phận này sánh vai với trưởng

lão, chỉ đứng sau phó kỳ chủ, tất cả bổng lộc và đãi ngộ đều tăng gấp ba.”

Hắn vừa nói lại, lại hơi áy náy mà nhìn Phong Liên Thành: “Tình hình tài chính

trong bang hơi quẫn bách, nợ trước đã.”

Phong Liên Thành chỉ cảm thấy tức ngực.

Dù bổng lộc tăng gấp ba thì cũng được bao nhiêu? Chỉ cao hơn tam phẩm nhà

khác một chút mà thôi.

Sức chiến đấu trước 50 Địa Bảng, vậy mà chỉ có chút lương bổng như vậy? Mà

còn muốn nợ?

Loại người keo kiệt như Sở Hi Thanh, bình thường hắn đã cao chạy xa bay.

Có điều, hắn vẫn ra vẻ xúc động, ôm quyền thi lễ: “Phong mỗ vô cùng cảm

kích.”

Phong Liên Thành nghĩ thầm, mình còn có thể nói cái gì?

Đúng lúc này, giọng nói của La Hán Tông truyền đến: “Đao Quân, bên ta đã

chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể na di.

Sở Hi Thanh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, nhanh chân bước qua.

“Mời chư vị thu thập thỏa đáng, chúng ta nên đến mộ Cơ Dương.”

Bên kia còn có một vở kịch lớn đang chờ…



Cùng lúc đó, phía nam quận Thái Sơn, dưới chân một ngọn núi cao khoảng

1700 trượng.

Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn đang nhíu chặt lông mày, nhìn về cửa hang động cực lớn

ở trước mắt.

Mấy vị trưởng bối của Thi Sơn tông cũng đang ở đây, tất cả đều là mặt trắng

như tờ giấy, khí cơ lạnh lùng nghiêm túc.

Chung quanh còn có rất nhiều đệ tử Thi Sơn tông, thần sắc của bọn họ cũng

ngậm mấy phần hoảng loạn.

“Khe hở vẫn đang mở rộng, tiếp tục như vậy là không được.”

“Phiền phức! Tình hình này, dù ném tòa mộ này vào địa tâm cũng vô dụng.

Phong ấn bị hư hoại quá nhiều, nếu ném vào địa tâm thì phong ấn sẽ bị hư hại

nặng hơn.”

“Làm sao bây giờ? Chúng ta đã dùng gần như tất cả thủ đoạn, tiêu hao không

dưới hai ngàn vạn lượng vàng, hầu như đã dốc hết tất cả . . .”

“Đám người giang hồ chết tiệt này, chẳng lẽ bọn họ không biết trên người Cơ

Dương còn có thi độc của Vọng Thiên Hống đời đầu? Một khi vị này thức tỉnh,

nhất định sẽ trở thành đại kiếp nạn của Đông Châu, thây chất đầy đồng.”

“Rõ ràng là sắp hoàn thành, kết quả lại có biến cố vào thời điểm mấu chốt.”

Lệ Mãn Sơn cũng thấy rất đau đầu.

Hắn từng hứa hẹn với Kỳ chủ, nói quận Thái Sơn nhất định không có việc gì,

Thi Sơn tông nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.

Kết quả tình thế đã chuyển xấu đến mức độ này…

Hắn liếc mắt nhìn về phía tổ phụ của mình, tông chủ Lệ Hiên.

“Tông chủ, hay là cầu viện các tông phái chung quanh?”

“Còn chưa đến mức này.” Một vị đại trưởng lão sau lưng Lệ Hiên lắc đầu nói:

“Theo ta suy đoán, cầu viện cũng vô dụng, vị đại trưởng lão kia của Vô Thượng

huyền tông cũng đang ở trong, đúng không? Có lẽ trước khi tranh cướp lá cờ

Nghịch Thần Kỳ kết thúc, chúng ta đừng hòng sửa phong ấn.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play