Hứa Thiên Nam nghĩ thầm, nếu như hắn không phải hội chủ Thủy Thiên hội,

không thể không ra mặt, thì hắn cũng không muốn đối kháng chính diện với Vô

Cực Đao Quân và Vô Tướng thần tông.

Có điều, sau chuyện này hắn cũng cần tìm một chỗ để ẩn cư, tránh né Vô Tướng

thần tông.

Sau đó, Hứa Thiên Nam đứng lên, vẻ mặt chân thành và nóng bỏng, nâng chén

với đám võ tu trong sảnh: “Chư vị, Sở Hi Thanh nhất định phải lấy lá cờ Nghịch

Thần Kỳ, Thi Sơn tông cũng nhất định sẽ cầu viện Sở Hi Thanh.”

“Mà một khi người này tiến vào mộ Cơ Dương, thì chắc chắn phải chết, đến khi

đó Hứa mỗ nhờ chư vị ngồi đây, giúp Thủy Thiên hội ta càn quét Thiết Kỳ

Bang. Thủy Thiên hội ta tuyệt đối không có dã tâm gì, quân tiên phong chỉ đến

quận Giang Nam là dừng, kính xin chư vị giúp ta…”

Mọi người bên dưới đều hưởng ứng.

“Hứa hội chủ không cần lo lắng, Hà mỗ đến đây vì chuyện này mà.”

“Cầm tiền của người, giúp người tiêu tai, hội chủ trả nhiều tiền như vậy, tại hạ

tự nhiên sẽ ra sức.”

“Hội chủ quá cẩn thận, hôm nay diệt luôn Thiết Kỳ Bang thì có làm sao?”

“Cơ hội này rất hiếm có, chúng ta có thể nhổ sạch thế lực của Vô Cực Đao

Quân kia luôn.”

Những tiếng nói ồn ào này, bỗng nhiên lại im bặt.

Bao quát cả Hứa Thiên Nam, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập

trung về phía cửa lớn.

Không biết từ lúc nào, bên đó lại xuất hiện một thiếu niên mặc áo tim.

Trước ngực thiếu niên còn thêu đồ án Nhai Tí, đôi một đôi trường đao, dáng

người cao to, ngũ quan tuấn dật, một đôi mắt phượng hẹp như bao hàm lấy ý

cười như có như không.

Bọn họ cực kỳ quen thuộc với dung mạo của người này.

Đây không phải là vị Vô Cực Đao Quân kia sao?

Trong mắt mọi người tràn đầy kinh hãi, giật mình và khó hiểu.

Sau đó bọn họ mới chú ý đến, phía sau lưng Sở Hi Thanh còn có một đám

người.

Đó đúng là sáu vị khách khanh hộ pháp của Thiết Kỳ Bang mà bọn họ vừa mới

thỏa luận.

Mọi người còn nhìn thấy Tinh Thần Đại Pháp Sư - La Hán Tông hạng 36 Thiên

Bảng và Băng Thành Phong Kiếm - Trưởng Tôn Nhược Lam hạng 8 Thiên

Bảng ở trong đám người.

Vấn đề là, tại sao những người này lại xuất hiện ở đây?

“tại sao không nói chuyện? Bầu không khí vừa rồi rất nhiệt liệt mà.”

Sở Hi Thanh vừa nói chuyện, vừa cười tủm tỉm bước vào bên trong đại sảnh:

“Đúng rồi, vừa rồi ai nói câu ‘hôm nay diệt luôn Thiết Kỳ Bang thì có làm

sao’?”

Tất cả người trong đại sảnh đều không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước

miếng.

Bọn họ cũng đã được lĩnh giáo lực lượng của Thần Ý Xúc Tử Đao, cảm thấy

một luồng đao ý cực kỳ mạnh mẽ đang áp bức tâm linh của bọn họ.

Có mấy người trong đó còn không tự chủ được mà nhìn về phía một người.

Đó là một võ tu tam phẩm ngồi ở hàng ghế bên trái, sắc mặt người này đã trắng

bệch như tờ giấy.

Trong khoảnh khắc này, một ánh đao lóng lánh lóe lên, trên cổ người này chợt

xuất hiện một tia máu, sau đó đầu người chậm rãi trượt ra, rồi lại bị suối máu

đẩy lên trời.

Rất nhiều người ở nơi này đều không nhìn thấy đao của Sở Hi Thanh, chỉ có

một số người có thực lực cao siêu thì mới nhận ra, Sở Hi Thanh đầu tiên dùng

Thần Ý Xúc Tử Đao để xung kích thần phách của người kia, sau đó dùng Tru

Thiên Đao để giết người này.

Lúc này, lại có người kinh ngạc mà kêu lên: “Ngươi đã học được Thần Tâm Vô

Lượng!”

Đây là thức thứ hai của Thần Ý Xúc Tử Đao!

Ngày xưa, sau khi Huyết Nhai Đao Quân sáng tạo chiêu thức này, liền có thể

phóng to địch ý và ác niệm của người khác, khiến cho đại đa số người tu luyện

Ngưng Thần quyết đều trở thành trò cười.

Hầu như tất cả mọi người bên trong đại sảnh đều đang run rẩy, hồn vía lên mây.

Mấy vị võ tu nhị phẩm đều không thèm suy nghĩ nữa, lập tức thi triển độn pháp,

dẫn đầu bỏ chạy.

Sở Hi Thanh thì lại phất tay áo một cái: “Động thủ! Hôm nay, chém tận giết

tuyệt, không để lại một ngọn cỏ!”

Sắc mặt Phong Liên Thành lành lạnh, lúc này rút kiếm xông lên phía trước.

Động tác của hắn thẳng thắn dứt khoát, chỉ một hô hấp mà đã chém đầu ba tên

võ tu tứ phẩm.

Khoảnh khắc này, Thiên Đường Thần Đao - Hứa Thiên Nam bỗng nhiên rống

lên đầy giận dữ: “Chư vị, mau thả sương khói! Dùng toàn bộ phù lục huyễn

thuật trong tay các ngươi đi!”

Trong lòng hắn đã tràn ngập lạnh lẽo.

Hai mắt Hứa Thiên Nam lại tràn đầy lệ ý, không cam lòng và ý chí cầu sinh

khiến cho hắn suy nghĩ rất nhanh, rất nhiều, suy nghĩ chưa bao giờ rõ ràng như

lúc này.

Lúc này, chỉ có thả sương khói ra, mới có thể để cho sáu vị khách khanh hộ

pháp của Thiết Kỳ Bang hạ thủ lưu tình với bọn họ.

Trong sương mù dày đặc, cũng thích hợp cho mọi người đục nước béo cò.

Có lẽ đây cũng là sinh cơ duy nhất của bọn họ.

Phong Liên Thành lại thở dài trong lòng.

Vị Hứa Thiên Nam này cũng coi như là người thông minh, nhưng mà đã vô

dụng rồi.

Hôm nay, sao hắn dám nương tay?

Trong khoảnh khắc này, Phong Liên Thành cảm ứng được con Toan Nghê trên

đỉnh đầu Sở Vân Vân kia, đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn qua màn

sương khói.

Thương ý bá đạo của Sở Vân Vân, cũng đã chỉ thẳng vào nguyên thần và cơ thể

của hắn.

Phong Liên Thành biết, hôm nay chỉ cần mình có chút dị thường, nhất định sẽ

phải chết dưới thương của Bá Võ Vương Tần Mộc Ca!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play