Sở Hi Thanh cũng không định thừa nước đục thả câu, nhưng khi hắn chuẩn bị

giải thích, ốc biển trong tay áo hắn bỗng nhiên rung lên.

Sở Hi Thanh lấy ốc biển ra, sử dụng bí pháp, tiếng nói của Ngô Mị Nương liền

truyền ra.

“Đao Quân, trong mộ Cơ Dương có biến cố, Ngày hôm nay, có mấy chục cao

thủ tiến vào mộ Cơ Dương, bên trong mộ cũng phát sinh rung chuyển kịch liệt,

hình như có cao thủ giao thủ ở bên trong. Còn cả Thi Sơn tông, phương pháp

phong ấn của bọn họ cũng đã sắp chuẩn bị xong.”

Ngô Mị Nương cảm khái nói: “Đám người này cũng rất ác, bọn họ muốn phá

hủy địa mạch, khiến cả tòa mộ Cơ Dương kia chìm vào địa tâm. Nếu như bọn

họ thành công, mà Quỷ Ảnh – Hà Thất không thể chạy ra, chỉ sợ lá cờ Nghịch

Thần Kỳ vĩnh viễn nằm trong mộ Cơ Dương.”

Nàng nói đến đây thì hơi yên lặng, sau đó mới nghiêm túc nói: “Tình hình này

có gì đó không đúng, có thể là âm mưu dành cho ngươi. Trong mộ Cơ Dương

có bí pháp ngăn cách tất cả, đủ để ngăn cản ngươi cầu viện Vô Tướng thần

tông. Đao Quân phải cẩn thận, cân nhắc nhiều hơn.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhướng mày, rồi cười gằn như không ngoài dự đoán.

Hắn lập tức phất tay áo lên, bảy thanh Càn Khôn phi kiếm bay ra ngoài, biến

mất giữa hư không.

“Đúng rồi!” Sở Hi Thanh quay đầu nhìn về phía Sở Vân Vân: “Mị Nương còn

cho ta một tình báo, một tháng trước, Sở Như Lai đã bước vào nhất phẩm.”

Vẻ mặt Sở Vân Vân lại dửng dưng như không: “Không có gì lạ, Sở Như Lai đã

có thể bước vào nhất phẩm từ lâu rồi, đơn giản là vì thiên tử có ý áp chế, lại bị

hai cái thần khí của Sở gia các ngươi liên lụy. Đây cũng là chuyện tốt, thực lực

kẻ này càng mạnh, phẩm chất ‘nghi thức’ của Hi Thanh ngươi sẽ càng cao.”

Tu vị của Sở Như Lai là nhất phẩm hai là nhị phẩm, đối với bọn họ thì có gì

khác nhau?

Sở Vân Vân vẫn nhìn đang nhìn bảy đạo phi kiếm đã bay xa kia.

Nàng càng tò mò về những phi kiếm này hơn, rốt cuộc là gửi tin cho ai?

Sở Vân Vân cũng đã có suy đoán.

. . .

Người nhận được Càn Khôn phi kiếm đầu tiên là Phong Liên Thành.

Khi hắn xem xong tin phù trong phi kiếm, trong mắt không khỏi hiện ra vài

phần kinh ngạc.

Vị ‘Tử thần’ của Vãng Sinh thiên này ngạc nhiên không thôi, sau đó lại do dự.

Hắn suy tư một lúc lâu, sau đó vẫn lấy một lệnh bài bằng gỗ ra, rồi bóp nát.

Không lâu sau, rất nhiều lá cây quanh người Phong Liên Thành đều rụng xuống,

rồi tụ tập thành một đầu người cực lớn.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Vẻ mặt của đầu người lá rụng kia hơi khó hiểu:

“Thực sự là đáng ngạc nhiên, ngươi đã nói là phải cẩn thận cơ mà? Bảo ta

không có việc gì thì không được liên hệ với ngươi cơ mà?”

Phong Liên Thành lại nhìn tin phù trong tay với ánh mắt dị dạng: “Vừa rồi, Sở

Hi Thanh mời ta trở về tổng đà, còn nói là phải nhanh. Bảo là muốn mang theo

vài người đáng tin cậy vào mộ Cơ Dương, giúp hắn cướp đoạt lá cờ Nghịch

Thần Kỳ. Ta muốn biết cái mộ Cơ Dương này là chuyện gì? Vị Kỳ chủ này của

chúng ta lại muốn cái gì?”

“Hắn muốn dẫn ngươi vào mộ Cơ Dương?”

Đầu ngươi kia nghe xong thì cũng tỏ vẻ kinh dị: “Sao có thể? Sao hắn dám?”

Đầu người lá rụng lập tức hội tụ càng nhiều lá cây hơn, hình thành một hình

người hoàn chỉnh.

Hắn đi qua đi lại: “Cơ Dương là con gái Long Khôi và Hạn Bạt, bị phong ấn

bên trong mộ Cơ Dương. Bây giờ có cao nhân đang bố cục, cố gắng dụ Sở Hi

Thanh vào trong mộ Cơ Dương để vây giết. Kế hoạch này có thể chia làm hai

bộ phận, một là trong mộ Cơ Dương, có người nói trong đó có ba vị nhất phẩm,

số lượng nhị phẩm thì không rõ, nhưng nhất định là thừa sức giết chết Sở Hi

Thanh.”

“Một phần là ở hồ Đông Dương, Thủy Thiên hội được thế lực thần bí giúp đỡ,

tụ tập không ít cao thủ, chuẩn bị chờ Sở Hi Thanh tiến vào mộ Cơ Dương thì sẽ

giết sạch cao tầng và tướng tài dưới trướng Sở Hi Thanh.”

Phong Liên Thành không khỏi nheo mắt lại: “Có vẻ như ngươi rất hiểu chuyện

này? Vãng Sinh thiên chúng ta cũng tham dự vào việc này?”

“Người bố cục là người khác, chúng ta chỉ hơi tham dự vào thôi, để một ‘Tử

thần’ cấp bậc Địa Bảng đến hồ Đông Dương, sức chiến đấu và chiến tích của

hắn chỉ đứng sau ngươi. Ngươi cũng biết, có bao nhiêu thế lực trong thiên hạ

muốn lấy đầu của Sở Hi Thanh rồi đấy. Bây giờ có người đứng ra bố cục, tự

nhiên có người ra người, có người ra tiền rồi.”

Người kia nói xong, lại dùng tay vuốt cằm: “Kỳ quái, sao hắn lại mời người đi

cùng? Lẽ nào hắn rất tin tưởng ngươi, đồng ý dẫn ngươi đi vào hiểm địa như mộ

Cơ Dương? Lẽ nào cái tên này không cảm nhận được chút nguy hiểm nào sao?”

“Đây là không thể nào!”

Phong Liên Thành lập tức lắc đầu.

Nhưng đây cũng chính là chỗ hắn không hiểu.

“Quên đi, trong lúc nhất thời là không thể rõ ràng. Bây giờ ta đang cân nhắc là

có nên đi hay không? Nếu đi thì nên làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play