Sở Hi Thanh cũng hơi để ý đến cuộc chiến có ảnh hưởng đến ngàn tỉ con dân

Thần Châu này.

Hắn quan tâm hơn là Vấn Thù Y.

Hơn mười ngày nay, Vấn Thù Y đã đại chiến với Độc Cô Thủ ba trận.

Tuy Độc Cô Thủ ở thế yếu, nhưng có thể mượn bí pháp Hoàng Đạo và thần khí

trấn quốc của Đại Ninh để chống lại.

Mấu chốt là dường như Vấn Thù Y không đủ lực, mỗi lần đều đại chiến ba canh

giờ, sau đó liền không thể không chủ động rút lui.

Sở Hi Thanh từng định an ủi trên Thần Khế thiên bi, nhưng do luận bàn với Sở

Vân Vân nhiều lần nên vô tình quên mất.

Còn về chuyện ngày hôm nay, thì lại hơi không tiện…

Hắn không kẻ ngoài mặt ra thì không còn gì khác, không phải mặt trắng nhỏ chỉ

biết khóc sướt mưới cầu hỗ trợ.

Chờ chuyện ngày hôm nay xong xuôi, lại liên lạc với Vấn Thù Y cũng không

muộn.

Sau đó, Sở Hi Thanh liền ngự không đến tường thành phía bắc.

Hắn một tay đè đao, ánh mắt nhìn về phía phủ Tổng đốc.

“Trưởng công chúa Trưởng Tôn Nhược Ly có đây không? Thiết Kỳ Bang Sở Hi

Thanh đến bái phỏng!”

Giọng nói của Sở Hi Thanh có hòa chân nguyên, rung động bốn phương như

sấm rền.

Đám tướng sĩ của Cực Đông Băng Thành đã cảnh giác từ trước, dồn dập chĩa

cung nỏ về phía Sở Hi Thanh.

Mấy tòa doanh trại chung quanh cũng bị kinh động, vô số ánh mắt đều chú ý về

phía Sở Hi Thanh.

Nhưng phủ Tổng đốc lại không có động tĩnh gì, chỉ có một đại tướng tam phẩm

bay lên. Sắc mặt hắn lạnh lùng, trong mắt ngậm lấy vài phần địch ý và xem

thường: “Ngươi là Sở Hi Thanh? Trưởng công chúa nhà ta bận rộn, mời các hạ

trở về đi.”

Sở Hi Thanh nhướng mày, lười để ý đến: “Trưởng Tôn Nhược Ly, ta có việc nên

mới đến bái phỏng. Mặc kệ bây giờ ngươi có rảnh rỗi hay không, cũng phải ra

gặp mặt nói chuyện một chút, giải quyết chuyện giữa hai nhà chúng ta.”

Giọng nói của hắn không hề khách khí, không chỉ khiến cho vị đại tướng tam

phẩm trước mặt trợn mắt lên, mà đám tướng sĩ ở chung quanh cũng trợn mắt

nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.

Bọn họ đã nghe nói đến danh tiếng của Sở Hi Thanh từ lâu, lại không có ấn

tượng tốt.

Trong lời đồn, không biết tên mặt trắng nhỏ này đã dùng cách gì để mê hoặc

thành chủ Vấn Thù Y, còn có ý định thay thể hoàng tộc nước Trấn Hải, mưu

đoạt cơ nghiệp Cực Đông Băng Thành.

Dù biết Sở Hi Thanh một người một đao trấn áp 500 vạn đại quân Cự linh ở

Thương Lang nguyên, cũng không thể để bọn họ thay đổi ấn tượng.

Người này không chỉ làm bẩn thành chủ, mà còn mưu đồ gây rối, muốn dựa vào

sủng ái của thành chủ để trở thành chủ của Băng Thành, chính là không biết xấu

hổ, lòng muông dạ thú!

Lúc này, phủ Tổng đốc vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, không có bất kỳ động tĩnh gì,

cũng không có đáp lại.

Vị đại tướng tam phẩm kia lại hừ lạnh một tiếng: “Ta nói trưởng công chúa

đang bận rộn, nơi này không hoan nghênh các hạ, mời trở về đi.”

Sở Hi Thanh nheo mắt lại, phát ra tiếng cười khẽ: “Đường đường là Băng thành

Vương nữ, lại không dám gặp mặt ta sao? Hôm nay ta nể mặt Thù Y, Sở mỗ tiên

lễ hậu binh. Nhưng mà chuyện bất quá tam, hôm nay lễ đã hết, chớ ép ta phải

rút đao động binh.”

Đại tướng tam phẩm nhất thời giận dữ: “Làm càn! Ngươi tính là thứ gì mà cũng

dám gọi thẳng tên của thành chủ, còn dám rút đao động binh với nhà ta…”

Hắn còn chưa nói hết, Sở Hi Thanh đã lạnh lùng nhìn vào hắn.

Đây là lần đầu tiên Sở Hi Thanh nhìn thẳng vào người này.

Trong khoảnh khắc này, người này chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, một luồng đao

ý khổng lồ mênh mông và bá đạo không thể chống đỡ đã chém thẳng vào

nguyên thần của hắn.

Đại tướng tam phẩm nhất thời híp mắt lại.

Đây là… Thần Ý Xúc Tử Đao!

Thần ý hóa đao, chạm vào tức chết!

Tên này… hắn thật sự dám động binh với Cực Đông Băng Thành?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, vị này bỗng nhiên phun máu tươi. Đầu óc của hắn

đã bị đao ý mạnh mẽ đánh tan, thất khiếu chảy máu, trực tiếp ngất xủi tại chỗ,

thân thể rơi xuống phía dưới.

Cảnh tượng này nhất thời làm cho toàn bộ tướng sĩ ở nơi này đều phải chấn

động.

Cũng trong khoảnh khắc này, một đạo kiếm ý lãnh khốc đến cực điểm đã khóa

chặt lấy Sở Hi Thanh.

Đồng thời giọng nói tức giận của Trưởng Tôn Nhược Ly cũng truyền đến:

“Ngươi to gan!”

Kiếm quang ngàn trượng màu trắng tuyết như lại chém vào chỗ trống.

Sở Hi Thanh đã biến mất tại chỗ, hắn không chỉ né khỏi kiếm quang của Trưởng

Tôn Nhược Ly, mà còn thoát khỏi thần niệm khóa chặt của nàng trong giây lát.

Trưởng Tôn Nhược Ly vừa hiện thân thì đã cau mày.

Đối phương sử dụng năng lực Tinh Biến của huyết mạch La Hầu, có thể qua lại

hư không.

Nhưng không biết vì sao, tốc độ na di của Sở Hi Thanh lại cực nhanh, thậm chí

còn bỏ qua pháp phong cấm của nàng.

Thần niệm của nàng tìm kiếm, giây lát sau rốt cuộc cũng khóa được bóng người

của Sở Hi Thanh.

“Muốn chạy trốn? Đừng hòng!”

Kiếm quang của Trưởng Tôn Nhược Ly quét qua, tất cả đều bị đóng băng.

Nhưng một kiếm này vẫn không thể đánh trúng Sở Hi Thanh.

“Trốn? Ngươi còn không có tư cách để ta trốn!”

Bóng người Sở Hi Thanh lại xuất hiện cách Trưởng Tôn Nhược Ly ngàn trượng,

trong mắt hiện ra một vệt trào phúng: “Sao? Bây giờ chịu ra rồi?”

Nói nhẹ không nghe, lại bắt hắn phải động thủ?

Trưởng Tôn Nhược Ly không nói gì, đang định tiếp tục truy tịch, chợt cảm thấy

thần niệm của mình bị chém một đao.

Một đòn này cực nặng, dù chưa phá vào nguyên thần của nàng, nhưng lại làm

cho nàng rung động không ngớt, chỉ cảm thấy chóng mặt buồn nôn.

Sắc mặt nàng nhất thời thay đổi.

Đây chính là Thần Ý Xúc Tử Đao! Là Thần Ý Đao Tâm của Huyết Nhai Đao

Quân!

Hơn 800 năm trước, nàng đã từng lĩnh giáo một lần.

Mà bây giờ, đao pháp từng khiến toàn bộ thiên hạ sợ hãi này, đã tái hiện nhân

thế! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play