Đa số người đi theo Thiết Tiếu Sinh nghênh đón Sở Hi Thanh đều là người cũ

trong bang, hoặc là hàng ngũ công viên mới vào bang trong một năm trở lại đây.

Bọn họ đều đã xem qua đặc san mới của Thiên Cơ các và Luận Võ lâu, cũng

biết Kỳ chủ của mình đã làm gì ở Thương Lang nguyên.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vinh dự và hãnh diện, cũng cực kỳ kính phục vị

Kỳ chủ này.

Nhưng khi Sở Hi Thanh tuyên bố bổ nhiệm Lục Loạn Ly, bọn họ vẫn vô thức

nhìn về phía Thiết Kỳ Bang.

Thiết Kỳ Bang lại không để ý lắm, vẻ mặt buông lỏng, sắc mặt vui mừng chắp

tay với Lục Loạn Ly: “Chuyện này rất tốt! Loạn Ly võ đạo cao siêu, thiên phú

trác tuyệt, có thể đảm nhiệm trọng trách.”

Rõ ràng là Sở Hi Thanh có ý để Lục Loạn Ly cai quản tất cả chiến sự của Thiết

Kỳ Bang thay hắn.

Cái này cũng hợp ý Thiết Tiếu Sinh.

Hắn đã cảm thấy lực bất tòng tâm từ lâu rồi.

Thiết Tiếu Sinh cũng là tứ phẩm, quả thực là có thể xưng hùng xưng bá ở Đông

Châu này.

Nhưng nếu như đặt ở toàn bộ thiên hạ, toàn bộ giang hồ, vậy thì không đáng

nhắc đến.

Đặc biệt là hai nhà đối thủ của bọn họ bây giờ, đều là cao thủ như mây.

Hiện giờ, bảo Thiết Tiếu Sinh ở phía sau hỗ trợ quản lý sự vụ, kinh doanh làm

ăn, trù bị vật tư thì còn được.

Chứ bảo hắn đi chỉ huy năm đại chiến đường tác chiến và chém giết, thì thật sự

là có lòng mà không đủ lực.

Thiết Tiếu Sinh không thiếu dũng khí, nhưng biết rõ mình không có năng lực

này, mạnh mẽ đi lên chỉ có thể làm hỏng việc.

Lục Loạn Ly thì khác.

Nữ tử này xếp hạng 2 trong Thanh Vân Tứ Thiên Quân, sức chiến đấu siêu

phàm, tiền đồ rộng lớn, mạnh hơn hắn nhiều lắm.

Còn cả ba con rối phía sau nàng nữa, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.

Lục Loạn Ly còn trẻ, đột nhiên leo lên làm phó kỳ chủ có thể sẽ khiến cho một

ít bang chúng phía dưới không phục, nhưng dù sao cũng mạnh hơn đám người ý

đồ khó lường kia nhiều.

Đây dù sao cũng là huynh đệ cũ trong bang, trước kia Thiết Tiếu Sinh thật sự

không nhận ra, thiếu nữ này không chỉ có sắc đẹp, mà còn có thể thiên phú kinh

người như vậy.

Chỉ có một điều khiến Thiết Tiếu Sinh hơi bất an, chính là thiếu nữ này là con

gái của Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm.

Nhưng chắc là Kỳ chủ đã tình đến việc này rồi.

Sở Hi Thanh thì lại đi thẳng vào trong đại sảnh: “Trong ba ngày này, trong bang

có gì thay đổi không?”

Bởi vì khoảng cách khá xa, tin gần nhất mà Sở Hi Thanh nhận được là từ ba

ngày trước.

“Đi vào nói sau đi, một lời khó nói hết.”

Thiết Tiếu Sinh nghĩ đến tình hình trong bang, không khỏi hít một tiếng.

Một lát sau, Thiết Tiếu Sinh bước nhanh đến cái bản đồ cực lớn ở giữa đại sảnh.

“Tình hình bây giờ rất loạn. Theo lệnh của Kỳ chủ, Vân Phong Khinh, Cô Minh

Nguyệt, Phong Liên Thành và Bá Thiên Lai, các vị khách khanh hộ pháp đều

thống nhất một đội binh mã khoảng năm ngàn ngươi rồi tây tiến, bây giờ đang

ác chiến với Thủy Thiên hội ở biên giới Phì Châu.”

“Thủy Thiên hội chống trả rất kịch liệt, trong mười mấy ngày này đã tổ chức

liên quan của 27 thế gia để ứng chiến. Bọn họ không chỉ toàn lực chống đối ở

trên mặt đất, mà còn dùng 2300 chiếc thuyền để ngăn cản Thiết Kỳ Bang ta ở

hồ Đông Dương, không cho chiến hạm của chúng ta tiến lên thượng du.”

“Lỗ Bình Nguyên mạo hiểm tiến về phía bên bờ kia của hồ Đông Dương để

thăm dò, phát hiện thủy sư của Thủy Thiên hội đều là tinh nhuệ. Trong đó có

400 chiếc quân hạm, tàu thuyền còn lại cũng được sửa chữa qua, nỏ pháp đông

đảo.”

Sở Hi Thanh nhướng mày lên.

2300 chiếc thuyền, dựa theo một thuyền một trăm người để tính, chính là 23 vạn

thủy sư tinh nhuệ.

“Như vậy tình hình của những khách khanh hộ pháp thì sao?”

“Thắng nhỏ nhiều lần.” Thiết Tiếu Sinh nhíu chặt lông mày: “Chúng ta chiếm

được chút ưu thế ở trên đất bằng, lấy được ít địa bàn ở biên giới Phì Châu,

nhưng vẫn luôn không thể đánh tan chủ lực của Thủy Thiên hội, không thể thâm

nhập sâu hơn.”

“Chiến sự bây giờ giằng co không xong, mà con đường buôn bán ở thượng du

sông Thần Tú tạm thời bị cắt đứt, thu nhập trong bang đã giảm xuống. Các

huynh đệ cũ trong bang thì không sao, những chủ thuyền mới gia nhập thì đều

có chút oán hận.”

Sở Hi Thanh suy tư, nghĩ thầm đám khách khanh hộ pháp này không chịu ra

sức.

Đây chính là chỗ hỏng của Thần Ý Đao Tâm.

Đám người này biết hắn có thể cảm ứng được địch ý và sát niệm, vì vậy biết

mình tạm thời không nhận được sự tin tưởng của hắn, cho nên không có động

lực làm việc.

Bọn họ không phải kẻ ngu, há có thể không nhìn ra hứa hẹn của Sở Hi Thanh

đều là bánh vẽ.

Còn về phần đám chủ thuyền mới gia nhập kia, Sở Hi Thanh lại không để ý.

Nếu bọn họ có oán hận, có thể rời Thiết Kỳ Bang.

“… Nhưng rắc rối lớn hơn vẫn là Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và Cực Đông

Băng Thành.”

Thiết Tiếu Sinh nhíu mày nói: “Kỳ chủ lên phương bắc hơn nửa tháng, Thiết Kỳ

Bang ta và Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và Cực Đông Băng Thành đã phát

sinh xung đột nhiều lần, tử thương hơn năm trăm người.”

“Thanh Phong Minh Nguyệt lâu còn tốt, song phương cách nhau trăm dặm, tiếp

xúc không nhiều. Mấu chốt là Cực Đông Băng Thành, song phương đã ác chiến

mười mấy lần ở các nơi trong Đông Châu, trong đó chỉ có hai lần là phe ta chủđộng khiêu khích, huynh đệ trong bang tử thương trong tay họ là nhiều nhất.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play