Theo Sở Hi Thanh, tu vị của Lục Loạn Ly tuy chỉ là tứ phẩm hạ, nhưng sức

chiến đấu đủ để vào hàng 100 Địa Bảng, nàng có thể chiến đấu chính diện với

rất nhiều võ tu tam phẩm thượng.

Vạn Kiếm Sinh của hai tháng trước cũng không đỡ nổi ba đao của Lục Loạn Ly.

Còn bây giờ, chỉ sợ Vạn Kiếm Sinh không đỡ nổi một đao.

Vấn đề là Sở Hi Thanh tiến bộ còn nhanh hơn.

Chính mồm Sở Vân Vân từng đánh giá, dưới mười vị trí đầu của Thiên Bảng

bây giờ, không ai có thể lấy tính mạng hắn dưới tình huống một đấu một.

Dưới hai mười vị trí đầu của Địa Bảng, không ai có thể thắng hắn một chiêu

nửa thức.

Đây là dưới tình huống hắn không dùng Huyết Nhai thần đao…

Sở Hi Thanh bị Sở Vân Vân ức hiếp quá thảm, cho nên cũng không dám tin hết.

Nhưng hạ thấp xuống còn dưới ba mươi vị trí đầu Địa Bảng, thì hắn tự tin mười

phần.

Lục Loạn Ly vẫn là hồn bay phách lạc, hai mắt mờ mịt: “Một chiêu? Chỉ một

chiêu, ha ha, ta nỗ lực lâu như vậy, lại không chém nổi Bá thể của ngươi…”

Nàng không để ý đến Sở Hi Thanh, quay đầu lảo đảo bước vào trong khoang

thuyền, tự nhốt mình ở trong phòng.

Sở Hi Thanh thấy thế thì không khỏi lo lắng.

Trận chiến này, rõ ràng là hắn thắng, nhưng hắn lại cảm thấy là mình thua.

Vấn đề là hắn căn bản không có cách nào nhường.

Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ đã chặn được Đại Minh Vương Luân, nếu sau

đó không dùng Tru Thiên Đao hoặc Nhai Tí Đao thì quả thực là sỉ nhục trí

thông minh của Lục Loạn Ly.

Thật ra mấy ngày nay, Sở Hi Thanh vẫn luôn nghĩ biện pháp áp chế hiệu quả tự

động kích phát của Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ, cũng sắp có kết quả rồi.

Lục Loạn Ly lại không sớm không muộn, hết lần này đến lần khác đến tìm hắn

vời thời điểm này.

“Xin chủ thượng yên tâm.” Lưu Nhược Hi thấy hắn cau mày, liền ôm quyền an

ủi: “Loạn Ly tỷ tâm trí cứng cỏi, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục như cũ thôi.”

Thật ra nàng còn nhiều tuổi hơn Lục Loạn Ly, nhưng gặp ai cũng là tỷ tỷ.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì gật đầu.

Bình thường Lục Loạn Ly đúng là không tim không phổi.

Chắc nàng sẽ không vì một trận thảm bại mà đánh mất tự tin.

Nhưng Sở Hi Thanh vẫn vỗ đầu tiểu Tóc Húi Cua ở trên vai mình một cái: “Đi

đi!”

Bình thường tiểu tử này rất thân thiết với Lục Loạn Ly.

Sau chiến dịch Vân Hải tiên cung, tiểu Tóc Húi Cua không còn núp trong cơ thể

Sở Hi Thanh nữa. Bình thường Lục Loạn Ly rất thích ôm nó, luôn dẫn nó đi

chơi đùa khắp nơi.

Nàng lại rất thờ ơ với Bạch Tiểu Chiêu.

Khóe môi tiểu Tóc Húi Cua nhất thời cong lên.

Nó cảm ứng được ý nghĩ của Sở Hi Thanh: Huynh đệ, dựa cả vào ngươi!

Tiểu Tóc Húi Cua phát ra một tiếng bất mãn.

Bây giờ nó còn chưa có giới tính nha, ai là huynh đệ của ngươi.

Nhưng tiểu Tóc Húi Cua vẫn đứng lên, nó hóa thành một đạo ánh sáng, trốn vào

trong phòng Lục Loạn Ly.

Đúng là đã đóng cửa, nhưng Sở Hi Thanh mới là chủ nhân của chiếc thuyền

này.

Sau đó, Sở Hi Thanh vừa khống chế thuyền, vừa cảm ứng tiểu Tóc Húi Cua.

Con tiểu Nhai Tí này cũng không biết dỗ dành người khác, ngay cả làm nũng

nhõng nhẽo cũng không am hiểu.

Nhưng Sở Hi Thanh vẫn có thể cảm ứng tâm trạng của Lục Loạn Ly thông qua

tiểu Tóc Húi Cua.

Khi chiếc Dục Nhật thần chu này bay đến Vân Hải tiên cung, Lục Loạn Ly rốt

cuộc cũng rời khỏi phòng với khuôn mặt lạnh lùng.

Tuy sắc mặt nàng không tốt lắm, nhưng có thể thấy lòng tin và đấu chí ở trong

mắt của nàng.

Khi ánh mắt kia đảo qua người Sở Hi Thanh, lại như đao thương kiếm kích.

“Ngươi đừng đắc ý! Ngươi có thể thắng nhất thời, chưa chắc đã có thể thắng cả

đời, ta sớm muộn gì cũng đuổi kịp ngươi!”

Lục Loạn Ly đã tỉnh táo lại.

Lúc nãy, chủ yếu là nàng bị Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ của Sở Hi Thanh

làm cho chấn động, để mất tiên cơ.

Thật ra sau khi một đòn không trúng, nàng hoàn toàn có thể dùng độn pháp để

né tránh, không cho Sở Hi Thanh phản kích.

Một thân thần thông và pháp thuật của nàng còn chưa kịp sử dụng kìa.

Nhưng nàng bây giờ đích thực không phải đối thủ của Sở Hi Thanh.

Chỉ Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ và mười hai tầng ngoại cương kia, cũng đủ

để đại đa số võ tu nhị phẩm phải trố mắt ngoác mồm, không thể làm gì.

Khi Sở Hi Thanh dùng Tru Thiên Đao, tốc độ xuất thủ cũng cực nhanh, khiến

cho nàng không kịp phản ứng.

Nhưng buồn bực nhất là, cái tên này còn chưa dùng toàn lực!

Sở Hi Thanh nghe vậy lại buồn cười: “Vậy ngươi phải nỗ lực lên, tiếp đó tốc độ

tu hành của ta sẽ cực nhanh.”

Trong lòng hắn lại cảm thấy vui mừng, nghĩ thầm không hổ là Lục Loạn Ly.

Nha đầu này quả thực là rất kiên cường.

Lục Loạn Ly hừ lạnh một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Nàng vẫn rất tự tin, thuật võ song tu của nàng đã vượt qua giai đoạn gian nan

nhất.

Tiếp theo là một con đường trống trải bằng phẳng, có thể ngăn cản nàng, cũng

chỉ có ‘nghi thức thiên địa’.

Lục Loạn Ly nghĩ thầm, nếu như ngay cả Sở Hi Thanh mà còn không thể đánh

bại, vậy sau này nàng có tư cách giao thủ với Sở Vân Vân sao? Có tư cách

quyết một trận thắng thua với Bá Võ Vương sao?

Chỉ là những suy nghĩ này, nàng chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Hơn nữa, bây giờ mặc kệ nàng nói gì, đều chỉ có thể coi là mạnh miệng, chứ

không có bất kỳ chỗ tốt nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play