“Đúng là muốn lên cấp.” Sở Hi Thanh hơi gật đầu: “Ta bây giờ đã không áp chế

được.”

Khi huyết mạch rung chuyển, cũng là thời cơ tốt nhất để thăng cấp, có thể phá

nhiều phong ấn trong huyết mạch nhất.

Mấy người Thanh Hư Tử ở lau lưng Tố Phong Đao nghe vậy thì đều cả kinh, tất

cả đều rất kinh ngạc.

“Thăng cấp tứ phẩm?” Thanh Hư Tử nghiêm túc: “Bí dược tứ phẩm cũng dễ

tìm, vấn đề là ‘nghi thức’ của ngươi thì sao? Bây giờ không đủ thời gian để

cung cấp cho ngươi hoàn thành nghi thức.”

Bên phía Thương Lang nguyên còn đang chờ Sở Hi Thanh ra tay xoay chuyển

càn khôn.

Khóe môi Sở Hi Thanh lại cong lên, hiện ra một chút đắc ý.

Tố Phong Đao cũng hơi lắc đầu: “Hi Thanh không cần ‘nghi thức’, hắn đã hoàn

thành từ trước rồi.”

Nàng đã cảm nhận được đạo vận ở quanh người Sở Hi Thanh.

Trước khi lên cấp, Sở Hi Thanh điều động Dục Nhật thần chu về Vô Tướng

thần sơn một chuyến, nhận tiểu Tóc Húi Cua và Bạch Tiểu Chiêu về.

Cuộc chiến trong Vạn Ma quật liên quan đến rất nhiều thần linh, nên Sở Hi

Thanh lo lắng cho hai con Linh sủng, vì vậy trước khi vào Vạn Ma quật, hắn đã

ném hai con Linh sủng về phía Vô Tướng thần sơn.

Bây giờ chuyện Vạn Ma quật đã xong, tự nhiên phải đốn chúng về.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại đi lên phía bắc, bay được 53.000 dặm thì dừng lại.

Thiên Thính viện của Vô Tướng thần tông nắm giữ một lượng lớn tình báo về

tài liệu chính của bí dược tứ phẩm trở lên.

Tại bốn châu Băng U Cực Tuyệt, còn cả địa vực ở Thần Châu, thậm chí còn có

nhân thủ chuyên môn chăm sóc.

Nơi Sở Hi Thanh đến, vừa hay có hai gốc Thanh Hoàng Loa Văn thảo đỉnh cấp,

hai gốc chỉ cách nhau ba ngọn núi.

Lúc này, ngoại trừ tiểu Tóc Húi Cua và Bạch Tiểu Chiêu, thì chỉ có Phong Tam

và Sở Vân Vân đi theo.

Mấy người Tố Phong Đao phải xử lý chuyện còn lại ở Vạn Ma quật, Vô Tướng

thần tông cũng cần người trấn thủ, vì vậy chỉ có Phong Tam và Sở Vân Vân đi

theo hộ pháp.

Nhưng mà có hai người bọn họ là đủ rồi.

Lúc này, trừ phi là Siêu Phẩm đến đây, bằng không thì không ai có thể làm gì

hắn.

Mấu chốt là lần này hắn thăng cấp rất đột nhiên, không hề có dấu hiệu báo

trước, cũng không nằm trong dự tính của bất kỳ ai.

Sau khi hái thuốc xong, Sở Hi Thanh lại sững sờ nhìn hai cây Thanh Hoàng Loa

Văn thảo trong tay.

“Ngươi đang nhìn cái gì?”

Lời nói của Sở Vân Vân hàm chứa vẻ khó hiểu: “Dùng linh dược trong vòng

một canh giờ mới là tốt nhất.”

Võ tu của Vô Tướng thần tông, bình thường đều phối chế bí dược trước, rồi

dùng pháp khí bảo quản.

Tại giai đoạn cuối cùng của ‘nghi thức’ thì dùng bí dược.

Đây là vì một bước cuối cùng của ‘nghi thức’ vẫn tương đối khó khăn với đại

đa số người.

Bọn họ nhất định phải mượn lực lượng của bí dược để hoàn thành bước cuối

cùng.

Nhưng làm như vậy, dược tính của bí dược chỉ còn lại khoảng tám phần.

Sở Hi Thanh được trời cao chiếu cố, đã hoàn thành ‘nghi thức’ từ trước.

Lúc này tự nhiên là có thể uống luôn.

Sở Hi Thanh suy tư: “Bọn họ nói không sai, hình dạng của Thanh Hoàng Loa

Văn thảo này rất giống với phân. . .”

Trong truyền thuyết, Thanh Hoàng Loa Văn thảo là do vật bài tiết của hung thú

Hỗn Độn thời tráng niên biến thành.

Hỗn Độn thời tráng niên, nếu như không thể vào Siêu Phẩm, nó sẽ khai mở

miệng và lỗ hậu, có thể ăn có thể uống cũng có thể bài tiết.

Chờ đến khi mở hết thiết khiếu, nó cũng sẽ chết.

“Lời nói vô căn cứ!” Phong Tam nghe vậy thì cười nhạo, vẻ mặt đầy xem

thường: “Phân của Hỗn Độn có thể sinh trưởng giống như hoa cỏ sao?”

“Lời này cũng không hoàn toàn vô căn cứ, Thanh Hoàng Loa Văn thảo rất có

thể bắt nguồn từ hạt giống mà Hỗn Độn nuốt vào. Vì vậy nó chỉ khác biệt về

phẩm chất chứ không khác biệt về năm tháng, thường xuyên đột nhiên xuất

hiện, có lẽ là trực tiếp từ trên trời rơi xuống, sau vài năm liền sinh sôi trưởng

thành.”

Sở Vân Vân khoanh tay trước ngực, cười nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi rốt cuộc có

ăn hay không?”

Sắc mặt Sở Hi Thanh hơi đen.

Hắn không nói gì, hai gốc Thanh Hoàng Loa Văn thảo trong tay alij tỏa ra một

vầng sáng màu xanh.

Sở Vân Vân thấy thế, không khỏi ngây người lần nữa: “Ngươi lại làm cái gì?”

Khi nàng nói chuyện, lại phát hiện kết cấu bên trong Thanh Hoàng Loa Văn

thảo đang phát sinh biến hóa.

Hình như trở nên càng tinh khiết hơn, càng hoàn mỹ hơn.

Nàng nghi ngờ không thôi: “Ngươi đây là? Đang giúp linh dược lột xác? Đây là

sử dụng Thuế Thiên chi pháp? Ngươi học ở đâu vậy?”

Mấu chốt là lực lượng thiên quy của Sở Hi Thanh còn không yếu, có lẽ đã đạt

đến tầng 23.

“Là Thần Khế thiên bi.”

Vẻ mặt Sở Hi Thanh cũng rất quái dị, hắn liếc mắt nhìn Sở Vân Vân: “Thần

Khế thiên bi có thể giúp ta đánh cắp một hạng thần thông, năng lực hoặc là võ

đạo, thiên quy của tất cả người đã ký kết khế ước với thần bảo này, nhưng chỉ

sử dụng được trong một thời gian ngắn. Không đúng, nói chính xác hơn thì phải

là mượn.”

Hắn ngưng thần suy nghĩ một chút: “Cái này giống hệt phpas Thiên Cương

‘Thâu Thiên Hoán Nhật’, nhưng chỉ là mượn, không phải đổi. Cũng có chút

tương tự với Dịch Thiên chi pháp của Phương Bất Viên.”

“Nhưng Dịch Thiên của Phương sư huynh cần vật trao đổi đồng giá để làm môi

giới. Nếu như tu vị và nguyên thần của đổi phương mạnh hơn hắn, cũng có thể

từ chối giao dịch. Mà ta thì không cần những điều kiện này.”

“Thứ này dung hợp hai loại thiên quy và Khế Thiên và Tá Thiên, thậm chí có

thể liên quan đến Khi Thiên. Nếu như ta muốn sử dụng một năng lực nào đó, có

thể trực tiếp mượn đến.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play