Cự thần đầu sói hừ hừ hai tiếng, cũng không nói gì.

Hắn đã mở mi tâm của mình ra, đồng thời thả nguyên thần ra, mặc cho Sở Hi

Thanh khảm một ngọc phù màu tím vào trong đầu óc và nguyên thần của hắn.

Chờ quá trình này hoàn thành, cự thần đầu sói liền âm thầm cười gằn.

Quả nhiên như hắn dự đoán, hiệu quả của tấm ngọc phù này có hạn, nhiều nhất

là có thể duy trì 6000 năm trong nguyên thần của hắn.

Sau 6000 năm, thiếu niên nhân tộc đáng sợ trước mặt hắn, nhất định cũng đã

hóa thành một nắm đất vàng, khi đó hắn có thể chạy thoát rồi.

Sở Hi Thanh thì lại tiếp tục hạ xuống.

Sau khi hạ xuống 70 trượng, Sở Hi Thanh nhìn thấy một cự thần khác.

Tru Lục thần đao chỉ thẳng vào mi tâm của cự thần: “Các hạ thì sao? Vẫn là

mười cái hô hấp, có đáp ứng hay không?”

Sở Hi Thanh nhớ cự thần mọc hai sừng như ác quỷ này kêu gào rất to, mắng

chửi kinh nhất, nói không chừng thật sự là một tên cứng đầu.

Con cự thần hai sừng này lại rất thẳng thắn, hắn nhìn Tru Lục thần đao trước

mắt rồi rơi vào suy ngẫm, vẻ mặt xúc động nói: “Ngoại trừ Xích Ông Điểu kia

ra, những gì Lang Thiên Tham kia có thì ta cũng phải có.”

“Ta mạnh hơn bọn họ, có thể cung cấp bảy giọt một ngày, ta muốn nhà rộng rãi

hơn, nhất định phải tốt hơn nhà có ánh mặt trời gì gì đó mà ngươi nói, còn

muốn 90 thạch thịt thú không thấp hơn thất phẩm, cũng không thể bị nhiễm uế

khí. . .”

Sở Hi Thanh vừa lắng nghe vừa viết lên lá bùa.

“Có thể, nhà của ngươi sẽ rộng hơn mười trượng, 70 thạch thịt thú đã đủ cho

ngươi ăn rồi. Tinh huyết nhất định phải tám giọt, ngươi quả thật là mạnh hơn

bọn họ nhiều.”

Nhưng vào lúc này, Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, thân thể bỗng nhiên lướt

qua ngàn trượng.

Khoảnh khắc này, một đạo đao sáng và lôi đình màu đỏ tươi lướt ngang qua mặt

hắn.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại vung Huyết Nhai thần đao, làm cho trước người tuôn ra

một chuỗi tia lửa.

Hắn ngưng thần nhìn về phía bên kia, sau đó ánh mắt liền co lại.

“Ngươi là. . . Lý Vi Trần?”

Thân thể của đối phương đã hoàn toàn hóa thành lôi đình, nhanh chóng qua lại

bên trong nơi này, không ngừng thay đổi phương vị, dùng để tránh né đao ý của

Sở Hi Thanh khóa chặt. Đồng thời dùng hai tay như lợi trảo, liên tục đánh chém

về phía Sở Hi Thanh.

Hắn còn đồng thời điều khiển ba loại lực lượng thiên quy mạnh mẽ là Hủy diệt

chi lôi, Sát Phạt Kim Đao, Nhiên Thiên thần viêm!

Hắn vừa nện, vừa đánh chém, vừa thiêu đốt Sở Hi Thanh, đồng thời cố gắng

đánh tan phòng ngự của Nhai Tí Đao.

Khóe môi Sở Hi Thanh lại hiện lên ý cười lạnh, mắt hắn trợn lên, Trừ Tà thần

lôi và Táng Thiên thần viêm bên ngoài cơ thể đột nhiên bùng nổ.

Ầm!

Đạo lôi đình kia bị đánh bay ra ngoài, nện vào vách vực phía dưới.

Đó là một cự nhân cao mười lăm trượng, lưng mọc hai cánh màu máu.

Nhưng khi nó vừa va vào vách đá thì thân thể lập tức nát bấy và bốc hơi,

nguyên thân cũng bắt đầu tan rã và tịch diệt.

Thần Ý Xúc Tử, chạm vào tức chết!

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể kia lại bắt đầu tái sinh, nguyên thần

cũng bắt đầu tái tạo lại.

Lý Vi Trần vốn đang kinh hoàng và sợ hãi đến cực điểm, lúc này lại cực kỳ vui

mừng.

“Đây là thần tính vĩnh hằng của chủ ta! Ta không chết?”

Hắn ngửa đầu lên, trợn mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Ta có ba thần chiếu cố. Ngươi

không giết được ta!”

Đùng!

Đây là thân thể của Lý Vi Trần bị thần ý của Sở Hi Thanh đánh vào trong vách

đá.

Tuy rằng thân thể của hắn vẫn tái sinh, nhưng tốc độ tan nát và bốc hơi cũng

không chậm hơn.

Lý Vi Trần phát hiện, tuy rằng mình không chết, nhưng lại không thể nhúc

nhích dưới thần ý của Sở Hi Thanh.

Trái lại thì quá trình máu thịt không ngừng tái sinh và nát vụn kia, lại làm cho

hắn đau đớn không chịu nổi, quả thực là như lăng trì.

Không! Chuyện này quả thật là hơn lăng trì gấp trăm lần!

Sở Hi Thanh thì lại nhìn thân thể xấu xí bành trướng đến mười lăm trượng của

Lý Vi Trần, trong mắt hiện ra ý trào phúng: “Đây chính là chỗ tốt khi ngươi

phản bội Vô Tướng thần tông? Nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không

ra quỷ này của ngươi, há không phải rất đáng thương?”

“Có gì đáng thương? Ta đã được ba vị Thần chủ ban ân, có thể sống mãi!”

Lý Vi Trần cố nén đau đớn, cười ha hả.

Hắn nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt lộ ra sát ý vô tận: “Trái lại là ngươi, ta xem

ngươi có thể chống đỡ được bao lâu! Ngươi có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết,

chân nguyên và khí huyết vô cùng vô tận, nhưng Đạo thị của ngươi ở bên ngoài

thì không. Bình Thiên Kiếm của hắn không thể duy trì quá lâu. Hôm nay ngươi

không giết được ta, ta chắc chắn sẽ rút gân lột da ngươi.”

Đau đớn đến cực hạn ở trong thân thể, cũng làm cho Lý Vi Trần sinh ra thù hận

đến cực hạn.

“Không giết được sao?” Khóe môi Sở Hi Thanh hơi vểnh lên, ý trào phúng càng

nồng nặc hơn.

Tu vị của Phong Tam thực tế là nhất phẩm hạ, hắn có thể duy trì lâu hơn Lý Vi

Trần tưởng tượng nhiều lắm.

Nhưng không cần phải nói với Lý Vi Trần việc này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play