Chiến Thiên Thất Hộ xem như bản giản lược của Cửu Long Thần Thiên Thủ, có

thể tụ tập bảy con giao long vờn quanh, dùng cho việc chiến đấu.

Chư hầu Đại Ninh, đại tướng nhất nhị phẩm trong triều đều tu luyện bí pháp

này, dùng để điều khiển lực lượng tinh thần và khí huyết của tướng sĩ dưới

trướng.

Sở Hi Thanh tu hành môn bí pháp này, khẳng định là vượt qua quy củ và pháp

luật của Đại Ninh.

Nhưng thiên hạ ngày nay, chỉ cần là thế lực có quy mô hơi lớn một chút là sẽ tu

hành bí pháp này. Đặc biệt là các bang phái lớn ở phương bắc, triều đình cũng

không thể làm gì.

Thậm chí có một ít tông chủ của các tông phái cũng sẽ tu hành.

Đương nhiên, mấu chốt không phải ở chỗ này.

Để bọn họ vui mừng chính là, khi Sở Hi Thanh tu hành Chiến Thiên Thất Hộ,

thì sẽ không thể thi triển ‘Bàn Cổ thần phong’.

Nếu cưỡng ép sử dụng, cũng sẽ bị lực lượng của bí pháp Hoàng Đạo phản phệ

cho trọng thương.

Cái này rất có thể chính là cơ hội giết chết Sở Hi Thanh!

Ngoại trừ Đơn Tuyết Phỉ, mấy vị hộ pháp đều lóe lên rất nhiều ý nghĩ.

“Trừ Đơn hộ pháp ra, mấy vị đều lui xuống đi, hôm nay đến đây thôi.”

Lúc này, Sở Hi Thanh lại như nghĩ đến thứ gì, hắn xoa thái dương, lời nói hàm

chứa cảnh cáo: “Đúng rồi, lại truyền tin tức xuống dưới, sau khi chúng ta tiến

vào Phì Châu, nhất định sẽ có tiếp xúc với Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.

Nhưng phải chú ý, xung đột quy mô nhỏ thì được, không cần làm lớn, phải có

chừng mực.”

“Song phương giả vờ giả vịt giằng co một chút là được. Thiết Kỳ Bang căn cơ

chưa ổn, một khi đánh thật, chúng ta sẽ là bên chịu thiệt. Bang phái không phải

là quân đội, không thể kỷ luật nghiêm minh, vì vậy phải nói rõ trước, miễn cho

làm hỏng việc. Chư vị hộ pháp cũng cần để ý một chút, không được cố ý gây

sự. Bằng không xử lý theo bang quy.”

Hai người Bá Thiên Lai và Phong Liên Thành vừa mới đứng lên, nhất thời lại

có ý nghĩ.

Tiếu Cuồng Long ở bên cạnh, trong mắt lại hiện lên một vệt tinh mang.

. . .

Sau khi năm vị khách khí hộ pháp rời đi, Tào Hiên rốt cuộc cũng không chịu

nổi, hắn đứng dậy đi đến trước Sở Hi Thanh, khom người thi lễ: “Vạn hộ đại

nhân, Tào mỗ phụng lệnh cấp trên, có lời muốn hỏi vạn hộ đại nhân!”

Khi nói chuyện, nội tâm Tào Hiên lại sinh ra cảm khái.

Ngày xưa, hắn có thể tùy tiện bắt bí vị thiếu niên của gia tộc lụi bại này, bây giờ

thì hắn lại phải ngước nhìn, lại phải cung kính, không dám thất lễ với thiếu niên

này.

Sở Hi Thanh lại không để ý đến hắn, hắn lấy một cây kéo ra, bắt đầu cắt tỉa bấc

đèn bên cạnh.

Tào Hiên thấy thế, sắc mặt không khỏi đen xì.

Trời còn chưa tối kìa, đốt đèn làm cái gì?

Hắn cũng biết vị Vô Cực Đao Quân này nhất định là còn nhớ thù xưa.

Ngày xưa, khi hai người gặp nhau thì Tào Hiên cũng đối xử với Sở Hi Thanh

như vậy.

Tào Hiên nghĩ đến đây, nghĩ thầm quả nhiên là một kẻ tu luyện Nhai Tí Đao,

quá là nhỏ mọn.

Hắn hơi chần chờ một chút, liền quỳ một chân: “Ty chức tham kiến vạn hộ đại

nhân.”

Lúc này Sở Hi Thanh mới nhướng mày lên, rốt cuộc cũng nhìn vào hắn: “Nói

đi? Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”

Tuy rằng Tào Hiên từng khiến hắn cho chịu một thời gian, còn từng muốn dùng

Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân để tính toán hắn.

Nhưng thật ra thì thời gian đó người này cũng giúp đỡ hắn không ít.

Vì vậy Sở Hi Thanh cũng rộng rãi, không có ý định tính toán với người này.

Tào Hiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cau mày liếc mắt nhìn ba người Đơn

Tuyết Phỉ và Thiết Tiếu Sinh ở phía sau.

“Bọn họ đều là thuộc hạ thân tín của ta, còn đáng tin hơn Tào Hiên ngươi đấy.”

Sở Hi Thanh lại cắt tỉa bấc đèn, động tác vừa nhanh vừa chuẩn: “Ngươi đến

cùng có nói hay không? Không nói coi như xong.”

Tào Hiên không dám nhìn nữa, hắn cúi đầu nói: “Vạn hộ đại nhân, phía trên

muốn biết vì sao mấy ngày trước ngài lại gặp mặt Thần Quyền Phán Quan –

Tẩy Bích Thiên và Thiết Diện Phán Quan – La Dương ở U Châu?”

“Là vì hai vụ án ở kinh thành đúng không? Việc này đã truyền khắp thiên hạ

rồi.”

Sở Hi Thanh ‘chà chà’ không thôi: “Không ngờ thiên tử lại làm chuyện như

vậy. Bá Võ Vương chính là đại tướng vô song, từng mở rộng ba vạn dặm lãnh

thổ cho Đại Ninh, đánh bại vô số Cự linh. . .”

“Vạn hộ đại nhân!” Sắc mặt Tào Hiên đại biến, cất cao giọng nói: “Việc này là

do kẻ gian lẫn vào Công bộ gây ra, không có quan hệ với bệ hạ. Đại nhân, ngài

là Vạn hộ Thiên nha Cẩm y vệ, há có thể tin tưởng lời đồn trên giang hồ?”

“Vậy sao?”

Sở Hi Thanh thản nhiên thả kéo xuống; “Được rồi, nói cho cấp trên của ngươi,

ta liên hệ với mấy người Tẩy Bích Thiên là vì điều tra vụ án biến loạn của Kinh

Tây Sở thị năm đó, muốn biết Sở Như Lai có làm trái vương pháp hay không.”

“Đáng tiếc là mấy người này không có kiên trì, lại làm ra chuyện như vậy. Đáng

tiếc, đáng tiếc! Ta còn thu thập hồ sơ vụ án và nhân chúng rồi, chuẩn bị đưa đến

chỗ của thái sư, nhiều nhất là một năm nửa năm, nhất định có thể lật án.”

Ánh mắt Tào Hiên hơi động, nghĩ thầm lời nói của Sở Hi Thanh cũng giống

như hắn suy đoán.

Vị Vô Cực Đao Quân này, quả nhiên là trừng mắt tất báo.

Hắn không thể làm gì với đồng môn là Sở Mính, liền trực tiếp nhằm vào Kinh

Tây Sở thị. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play