Lúc đêm khuya, toàn bộ biệt việt Sở gia ở Tây Sơn đều là đèn đuốc sáng

choang, hơn vạn cấm quân ở chung quanh vây kín sơn trang đến nước chảy

không lọt.

Khi Sở Như Lai dẫn tất cả quan viên Hình bộ đến đây, hai tay trong tay áo đã và

đang run rẩy.

Trên mặt Sở Như Lai nhìn như không biểu cảm.

Nhưng mà khiếp sợ đến cực hạn, lửa giận vô tận, bi thương khó diễn tả thành

lời, và ngột ngạt uất hận, tất cả đều đang ấp ủ trong lòng hắn, đốt cháy trái tim

hắn.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy thi thể nằm đầy đất, cổ họng Sở Như Lai lại càng

ngọt, trong miệng tuôn ra rất nhiều máu tươi.

Hắn cưỡng ép nuốt xuống, sau đó ngự không bay vào nội viện, nhìn mảnh đất

tàn tạ bên dưới.

“Trưởng công chúa và Thần Thông đâu? Có tìm thấy manh mối gì không? Là

kẻ nào gây ra?”

Nơi này đã có Thiên nha Cẩm y vệ và cao thủ đại nội thăm dò hiện trường.

Thiên nha Cẩm y vệ quanh năm đều có nhân mã trú đóng ở Hoàng Lâm uyển,

dùng để bảo vệ nơi đó.

Là do trụ sở ở gần đây, bọn họ không chỉ là người phát hiện dị thường, mà còn

là người đầu tiên chạy đến đây.

Chỉ huy sứ Thiên nha Cẩm y vệ Tiếu Hồng Trần thậm chí còn đến trước Sở Như

Lai.

Sắc mặt hắn ngưng trọng, chắp tay về phía Sở Như Lai: “Đến giờ vẫn chưa tìm

được tung tích của trưởng công chúa và lệnh công tử, ba vị thuật sư nhị phẩm

đóng giữ ở Hoàng Lâm uyển đang tìm bí pháp để truy tìm tung tích của trưởng

công chúa.”

“Nàng hẳn là còn sống, nhưng không thể khóa chặt vị trí, chỉ có thể suy đoán vị

vị của trưởng công chúa bị ngăn cách bởi một trận pháp mạnh mẽ. Bọn họ đã

không thể làm gì hơn, Sở huynh, ngươi có thể mời quốc sư thử một lần. Còn

manh mối. . .”

Tiếu Hồng Trần quét mắt nhìn bốn phía: “Chuyện xảy ra được một canh giờ rồi,

chắc hẳn là do đám dư nghiệt của trưởng phòng Sở gia các ngươi gây nên, bọn

họ không hề che dấu vết tích, có vài người là bị Bách Bộ Thần Quyền đánh

chết.”

“Dấu vết bên trong nội viện thì lại bị xóa sạch, toàn bộ mặt đất đều bị cày một

lần, tất cả kiến trúc và tòa Vọng Tinh đài này đều bị Tẩy Bích Thiên cày nát,

không còn chút dấu vết nào, cũng không có bất kỳ võ ý nào.”

“Mục đích có thể là che giấu thân phận, chỉ bằng hai người Thần Quyền Phán

Quan - Tẩy Bích Thiên và Thiết Diện Phán Quan – La Dương là không thể làm

được chuyện này. Hoặc cũng có thể là để che đậy thuật sư của chúng ta cảm ứng

và truy tung, sợ chúng ta tìm được tung tích của trưởng công chúa và lệnh công

tử.”

Tiếu Hồng Trần nói đến đây, lại nhìn Sở Như Lai với vẻ đồng tình.

Hắn muốn nói thị lang đại nhân xin bớt đau buồn, nhưng vẫn nhịn xuống.

Tuy rằng hắn cho rằng hai mẹ con kia chắc chắn phải chết, nhưng dù sao bây

giờ vẫn là trạng thái sinh tử chưa biết.

Trái tim Sở Như Lai lại chìm vào đáy vực.

Hắn không chịu tin hết lời nói của Tiếu Hồng Trần, bắt đầu lục soát từng tấc đất

một, nỗ lực tìm kiếm manh mối hữu dụng.

Những người kia mất nhiều công sức như vậy để xóa bỏ dấu vết nơi này, nhất

định là phải có nguyên do!

Thật ra Sở Như Lai và trưởng công chúa đã ở riêng nhiều năm, thời gian qua

cũng có rất nhiều bất đồng.

Hắn cũng rất thất vọng với trưởng tử Sở Thần Thông, thường xuyên mắng là

‘nghiệp chướng’, khi cáu giận thì chỉ hận không thể nhét tên này trở về bụng

mẹ.

Song khi Sở Như Lai biết tin tức chẳng lành này, toàn thân vẫn bị lo lắng và đau

buồn bao phủ.

Hắn suýt nữa thì mất ý thức tại chỗ, công pháp cũng gần như sụp đổ.

Dù như thế nào, Sở Như Lai cũng muốn tìm hai mẹ con bọn họ về, hoặc là báo

thù cho bọn họ.

Bây giờ hắn chỉ hận mình hai năm trước đã không thể vận dụng càng nhiều lực

lượng hơn, để cho đám súc sinh kia trốn thoát, chôn xuống mối họa như bây

giờ.

Tiếu Hồng Trần không để ý lắm, mặc kệ Sở Như Lai muốn làm gì thì làm.

Hắn chắp tay sau lưng: “Ta đã lệnh cho toàn bộ Thiên nha Cẩm y vệ, lục sát

tung tích của dư nghiệt Sơ gia trong phạm vi kinh thành, lại bảo thuật sư quan

sát tất cả phi thuyền và độn quang. Địa nha Cẩm y vệ và đại nội Trực điện giám

cũng đã theo vào, chỉ cần bọn họ còn ở hai châu Hà Lạc, nhất định là chắp cánh

khó thoát.”

“Lục phiến môn cũng sẽ dốc toàn lực truy bắt.”

Tiếng nói lạnh lẽo này truyền vào từ bên ngoài sân.

Tiếu Hồng Trần liếc mắt nhìn sang, phát hiện đó chính là người khống chế Lục

phiến môn bây giờ, Bắc Thần Thần Hầu – Bắc Thần Giáo Khu.

Nhưng vị Bắc Thần Thần Hầu này lại rơi phía sau hai người khác.

Con ngươi Tiếu Hồng Trần se lại, cùng quỳ xuống với đám quan lại và Cẩm y

vệ chung quanh: “Chúng thần tham kiến bệ hạ!”

Người đến chính là đương kim thiên tử Kiến Nguyên đế, còn có quốc sư Thuật

Định Sơn Hà – Vũ Côn Luân.

“Bệ hạ!”

Sở Như Lai cố nén đau buồn, quỳ xuống hành lễ với Kiến Nguyên đế.

Thần khẩn cấu quốc sư đại nhân thi pháp, trợ thần tìm kiếm mẹ con Long

Dương.”

Vẻ mặt Kiến Nguyên đế cũng vừa kinh vừa sợ, viền mắt cũng ửng đỏ.

Tuy nói đế vương đều là người cô đơn, tình thân lạnh nhạt.

Nhưng Long Dương trưởng công chúa chung quy vẫn là muội muội cùng mẹ

với hắn, hắn cũng nhìn Long Dương lớn lên.

Kiến Nguyên đế càng tức giận hơn là, đám nghịch tặc này lại dám ra tay với

Long Dương ở gần kinh thành, không coi uy nghiêm của thiên tử ra gì, khiêu

khích quyền uy của hoàng gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play