Lúc này, Tẩy Bích Thiên đã tăng tốc, vượt lên đầu dẫn đường cho ba người Sở

Hi Thanh, đi đến một gò núi có nhiều cây cỏ.

Nơi này nhìn như không một bóng người, song khi Tẩy Bích Thiên dẫn ba

người Sở Hi Thanh đến, từng cái từng cái bóng người đã xuất hiện trong rừng

rậm.

Mười mấy người đều nhìn về phía Sở Hi Thanh với vẻ chờ mong, sau đó những

khuôn mặt này đều hiện ra vẻ kích động và hưng phấn.

“Thiếu chủ, đúng là thiếu chủ!”

“Thiếu quốc công còn sống, trưởng phòng Sở gia chúng ta vẫn chưa tuyệt tự!”

“Trời xanh có mắt! Quốc công và những huynh đệ dưới suối vàng có thể an tâm

rồi.”

“Quả thật là hơi khác với hình vẽ trên Luận Võ Thần Cơ, hình và thần đều kém

một chút. Đây là thuật che mắt gì? Ta suýt nữa thì không nhận ra.”

Bọn họ kích động đến mức nói năng lộn xộn, có mấy người còn là lệ nóng

doanh tròng.

Một lát sau, khi bọn mới nhớ đến phải hành lễ với Sở Hi Thanh, lúc này mới

dồn dập quỳ xuống trước Sở Hi Thanh.

“Làm càn!”

Tẩy Bích Thiên lại bất mãn mà hừ nhẹ một tiếng: “Bảo các ngươi ẩn núp ở gần

biệt viện, chờ lệnh hành động, các ngươi chạy về đây làm gì?”

Sau đó hắn lại nói với Sở Hi Thanh bằng giọng bất đắc dĩ: “Sau khi các huynh

đệ nghe được tin của thiếu chủ, đều ngóng trông được gặp mặt ngài một lần. Rất

nhiều người còn không chịu tin.”

“Không sao! Chư vị, mời đứng lên.”

Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu, hắn bước nhanh qua, tự tay nâng một người trong đó

dậy.

Sở Hi Thanh nhìn khuôn mặt của người này, dễ dàng nhớ ra trí nhớ liên quan

đến đối phương: “Ngươi là Hàn Huyền, là gia tướng hạng 12 của Sở gia ta. Mấy

lần ta vào thành Vọng An, đều là ngươi hộ vệ. . .”

Sở Hi Thanh phát hiện, trí nhớ liên quan đến Sở Tranh đột nhiên rất sống động.

Trí nhớ của hắn rất tốt, nhớ rõ ràng từng người từng chuyện một.

Nụ cười trên mặt Sở Hi Thanh càng ôn hòa và thân thiết hơn.

Những bộ hạ cũ này, mới là lực lượng đáng tin cậy nhất của hắn, mạnh hơn đám

nội quỷ ở Thiết Kỳ Bang kia nhiều.

. . .

Cùng lúc đó, tại đại trạch Sở gia ở trấn Tây Sơn.

Phong Liên Thành đứng ở trong khu nhà nhỏ mà Thiết Kỳ Bang an bài cho hắn,

phóng tầm mắt là có thể nhìn về phía chủ viện đại trạch.

Lúc này, bóng đêm dần sâu hơn, lại không ngăn cản được tầm mắt của Thiết Kỳ

Bang, thậm chí ngay cả vách tường bằng đá xanh kia cũng không cản được tầm

mắt của hắn.

Tòa đại trạch này, vốn không có bố trí trận pháp ngăn cản dò xét nào.

Nhưng ánh mắt của Phong Liên Thành chỉ nhìn đến ngoài sân của chủ viện.

Bên kia có Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh ngăn trở, không chỉ Phong Liên

Thành không thể nhìn cảnh tượng bên trong, mà còn không nghe thấy âm thanh

gì.

Phong Liên Thành chỉ biết Sở Hi Thanh dẫn hai người Lục Cửu Ly và Thiết

Tiếu Sinh trở về lúc chạng vạng, sau đó chưa từng đi ra.

Mấy người này nghị sự một lúc lâu, còn mấy tên thân tín của Sở Hi Thanh cũng

không ngừng ra ra vào vào.

Thỉnh thoảng còn có thể thấy từng cái từng cái tin phù, từng cái từng cái Càn

Khôn phi kiếm bay ra ngoài.

Phong Liên Thành chỉ có thể suy đoán, vị Vô Cực Đao Quân này quá nửa là

đang thương lượng chuyện khởi tử hoàn sinh Thiết Cuồng Nhân, và việc khuếch

trương Thiết Kỳ Bang.

Lúc này, toàn bộ Đông Châu đã bị đại quân của Cực Đông Băng Thành cày một

lần, ngoại trừ Cực Đông Băng Thành ra, thì không còn bất kỳ thế lực nào có thể

đối kháng Thiết Kỳ Bang.

Phía tây Phì Châu thì có hai khối xương cứng, một nhà chiếm giữ trung hạ du

sông Thần Tú, tên là Thủy Thiên hội. Một nhà chiếm cứ bốn quận phía bắc Phì

Châu, ba quận phía nam Ngô Châu, tên là Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.

Thủy Thiên hội là một tổ chức thương hội, do các thương nhân lớn và thế gia ở

trung hạ du sông Thần Tú hợp lại mà thành.

Lâm Hải Chu thị và Lộ thị cũng là thành viên của Thủy Thiên hội.

Thế lực của Thủy Thiên hội bao trùm cực rộng lớn, nội bộ lại rất lỏng lẻo, khó

có thể hình thành lực lượng và tiếng nói thống nhất.

Nhưng một khi Thiết Kỳ Bang muốn đánh chiếm sông Thần Tú, nhất định sẽ

khiến cho đám thế gia và thương nhân lớn này liên thủ phản kháng.

Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là một bang hội cực lớn, bang chúng chính thức

lên đến chín vạn người, bọn họ chiếm giữ đoạn kênh đào Sơn Dương cực lớn,

làm cho tất cả thương nhân và chủ thuyền vào kênh đào ăn cơm phải ngưỡng

vọng.

Triều đình Đại Ninh thường không cho pháp bang phái giang hồ có quy mô lớn

như vậy xuất hiện, càng không cho bất kỳ thế lực nào chiếm giữ nơi yếu điểm

của con kênh đào quan trọng như vậy.

Mặc kệ là quan phủ địa phương hay là Cẩm y vệ và Lục phiến môn, đều sẽ dùng

hết sức để chèn ép, phân tách, khiến cho những thế lực này duy trì ở quy mô an

toàn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, thế lực này lại tồn tại, còn tồn tại rất nhiều

năm, vậy thì nhất định là do triều đình không thể làm gì nó.

Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chính là một thế lực như vậy.

Lâu chủ của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là một đôi vợ chồng, Minh Nguyệt

Đao – Tư Đồ Cường hạng 61 Thiên Bảng, Thanh Phong Kiếm = Chu Hồng

Tuyết hạng 25 Địa Bảng, đều là cao thủ nhất phẩm nhị phẩm.

Càng đáng sợ hơn là, phía sau Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là một quái vật

khổng lồ không kém hơn Vô Tướng thần tông

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play