“Không cần, cứ để hắn đi theo ngươi đi. Ta có biện pháp, tạm thời đè ý thức của

Cùng Kỳ xuống, để Thiết Cuồng Nhân chủ đạo bộ thân thể này.”

La Hán Tông chắp tay sau lưng, ánh mắt tự tin: “Nếu Đao Quân đã quyết định,

như vậy bắt đầu từ bây giờ, Đao Quân phải khống chế và quản lý hắn. Tất cả

pháp thuật và nghi thức, ta có thể hoàn thành trong vòng một tháng. Nhưng mà

trong vòng ba năm tiếp theo, Thiết Cuồng Nhân cần phải tuân thủ một loại pháp

quy pháp lệnh.”

“Pháp quy pháp luật này có thể lấy luật Đại Ninh, cũng có thể thấy bang quy

của Thiết Kỳ Bang, hoặc là môn quy của Vô Tướng thần tông, việc này do

ngươi quyết định. Mãi đến khi ý thức của hắn vững chắc, hoàn toàn áp chế

Cùng Kỳ mới thôi. Còn lực lượng tín ngưỡng, trong vòng ba năm, nhất định

phải tăng số lượng tín đồ của hắn lên đến 300 vạn.”

“A. . . tốt nhất là người cho hắn một chức vị nào đó, Cùng Kỳ thích tự do và

hỗn loạn, căm ghét tất cả quy tắc. . .”

La Hán Tông rất muốn hoàn thành việc này, vì vậy cũng rất kiên nhẫn giải

thích.

Hắn ý thức được, việc này mà thành công thì tất cả thù hận hay ân oán của hắn

với Sở Hi Thanh đều có thể xóa bỏ.

Ánh mắt Sở Hi Thanh lấp lóe, nghĩ thầm việc này rất dễ, Thiết Kỳ Bang bây giờ

đang thiếu một đường chủ Hình đường.

Hắn vốn định cho Thiết Diện Phán Quan – La Dương ngồi vị trí này.

Nhưng mà La Dương có một khuyết điểm, hắn tạm thời không thể bại lộ thân

phận.

Bây giờ có thể để Thiết Cuồng Nhân đứng ở phía trước, La Dương chấp chưởng

ở trong bóng tối.

Còn về phần lực lượng tín ngưỡng thì lại càng đơn giản, trong phạm vi thế lực

của Thiết Kỳ Bang có hơn ngàn vạn nhân khẩu.

Phong thần thì lại càng đơn giản hơn, mặc kệ là Mộc Kiếm Tiên hay Vô Tướng

thần tông, đều có lực lượng và quyền lực sắc phong thần linh.

Thậm chí ngay cả hắn cũng nắm giữ mảnh vỡ Thần Khế thiên bi.

Sau đó, Sở Hi Thanh thu hồi tâm tư: “Vậy thì mới La tiên sinh bắt tay vào việc

luôn. Ngoài ra, ta còn có một chuyện cần La tiên sinh hỗ trợ. Việc này không có

nguy hiểm gì, nhưng lại quan hệ khá lớn. Ta hi vọng La tiên sinh có thể kín

miệng như bưng, cũng nguyện bỏ một số tiền lớn làm tiền công.”

Trong kế hoạch ban đầu, hắn không suy nghĩ đến La Hán Tông này.

Vị thuật sư Thiên Bảng này, quả thực là một niềm vui bất ngờ, khiến cho kế

hoạch của hắn vẹn toàn hơn.

“Ồ?”

Ánh mắt La Hán Tông lóe lên: “Là mỗ làm ăn đều lấy chữ tín làm gốc, tiếng

lành đồn xa. Đao Quân cứ việc nói thẳng là được, la mỗ nhất định sẽ không tiết

lộ bí mật của khách hàng. Nếu như Đao Quân vẫn không yên tâm, La mỗ còn có

thể thề độc.”

Sở Hi Thanh mỉm cười.

Tuy rằng danh tiếng của vị đại pháp khí này rất nát, nhưng cái miệng của hắn

đúng là rất cứng, chưa bao giờ tiết lộ tin tức của khách thuê.

Đương nhiên, thề là vẫn phải thề, hơn nữa còn phải dùng Thần Khế thiên bi.

Sở Hi Thanh sẽ không ký thác an nguy của bản thân vào nhân phẩm của La Hán

Tông.

Sau đó, hắn phất tay một cái, thả Dục Nhật thần chu ra: “Nơi này không phải

nơi để nói chuyện, chúng ta lên thuyền rồi nói sau. Tiếp theo, chúng ta cần chạy

đến kinh thành một chuyến, làm phiền Đại pháp sư thi triển một cái thuật che

mắt giúp ta.”

La Hán Tông nghe vậy thì sững sờ.

Đi kinh thành? Sở Hi Thanh muốn đến kinh thành làm gì?

Rốt cuộc là có chuyện gì mà cần thuật sư nhất phẩm như hắn trợ giúp?

Sở Hi Thanh nói thuật che mắt, là thi triển ở đại trạch Sở gia tại trấn Tây Sơn.

Trong ánh mắt của mọi người, hắn và hai người Lục Cửu Ly và Thiết Tiếu Sinh

đã trở về nội viện.

Lúc này, lại có rất ít người biết, bản thể của Sở Hi Thanh đang ngồi trên Dục

Nhật thần chu ở tầng mây thứ sáu.

La Hán Tông vừa thi triển huyễn thuật, vừa nhìn Sở Hi Thanh, vẻ mặt nhất thời

không thể tin nổi.

Hắn do dự một lát, vẫn lên tiếng hỏi: “Ta nghe nói tầng thứ nhất của Thần Ý

Xúc Tử Đao là cô đọng Đao tâm, cái đao tâm này không chỉ cường hóa uy lực

của Nhai Tí Đao, mà còn có thể phân hóa ra trong một thời gian ngắn. . .”

Sở Hi Thanh chờ La Hán Tông nói xong, liền nở nụ cười thản nhiên: “Chính là

Thần Ý Đao Tâm!”

Hắn vừa nói chuyện vừa điều khiển Dục Nhật thần chu bay thẳng về phía tây

bắc.

Thật ra hắn vẫn không có năng lực phân thân hóa thể.

Dùng Thần Ý Đao Tâm ngưng tụ bộ phân thân kia, chính là mượn một viên

Thiên Cương phù nhất phẩm và lực lượng pháp thuật của La Hán Tông.

Cái phân thân này chỉ có thể duy trì hai mươi bốn canh giờ, nghĩ là hắn nhất

định phải trở về trong vòng hai ngày, trong thời gian này còn phải qua lại từ

Đông Châu đến kinh thành, còn phải làm chuyện hắn muốn làm.

Trong lòng La Hán Tông thì lại là sóng gió ngập trời, rất lâu vẫn không bình

phục.

Sở Hi Thanh đã học được Thần Ý Đao Tâm!

Hắn đã học được thức thứ nhất của Thần Ý Xúc Tử Đao!

Tất cả người trong thiên hạ này đều rất kiêng kỵ Sở Hi Thanh, đều muốn gạt bỏ

Sở Hi Thanh trước khi hắn học được Thần Ý Xúc Tử Đao.

Có điều, bọn họ lại không nghĩ tới, chuyện bọn họ sợ nhất đã phát sinh rồi.

La Hán Tông cũng đã hiểu vì sao Sở Hi Thanh lại dám chạy ra ngoài một mình

rồi.

Hắn nhìn Sở Hi Thanh, tựa như đang nhìn thấy một con hung thú viễn cổ đã bắt

đầu trưởng thành.

Sau Tần Mộc Ca. . . thế gian này lại xuất hiện một thiên kiêu cái thế đáng sợ

như vậy! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play