“Không đủ địa bàn thì đi cướp! Tạm thời cứ quét sạch tám quận Đông Châu đã,

còn mấy quận phía tây Phì Châu, có thể cướp thì cướp, có thể chiếm thì chiếm.

Chúng ta nuôi nhiều người như vậy, không chỉ ngồi chơi không làm việc.”

“Còn cả những đường khẩu và phân đà mới kia nữa, lúc trước các ngươi không

có hơi sức quản lý, không thể làm gì bọn họ. Nếu ta đã trở về rồi, như vậy thì

phải có quy củ, bảo bọn họ bù đắp tất cả khoản tiền đã thiếu đi, ta cho bọn họ

một tháng.”

Sở Hi Thanh cười lạnh: “Nếu đã mượn danh tiếng của Thiết Kỳ Bang ta, vậy thì

phải ra một phần sức lực cho Thiết Kỳ Bang.”

Nếu đã vào Thiết Kỳ Bang, đã lập lời thế, vậy thì những người này không thể

làm càn được.

Mọi người nghe vậy thì nội tâm run lên.

Sở Hi Thanh trở về, để bọn họ tự tin hơn nhiều.

Bộ Yên Thành còn làm nóng người, ánh mắt hưng phấn, nghĩ thầm đi theo Kỳ

chủ vẫn thoải mái nhất.

Cái này rất hợp ý hắn.

Tiếp theo, phạm vi Đông Châu và Phì Châu này sẽ có một trận gió tanh mưa

máu.

Đám đồng môn của hắn cũng có đất dụng võ.

“Nói chung là cố gắng mở rộng tài nguyên, nếu như không đủ thì ta lại nghĩ

cách.”

Sở Hi Thanh nói đến đây, lại nhìn về phía Lệ Mãn Sơn: “Lão Lệ, phụ thân

ngươi có nói gì với ta không? Thi Sơn tông có tính toán gì?”

Sắc mặt Lệ Mãn Sơn nghiêm túc, chắp tay nói: “Kỳ chủ, bên quận Thái Sơn là

có nguyên do khác, tông ta muốn làm chuyện kia, cần phải mượn danh tiếng của

Thiết Kỳ Bang một thời gian. Thật ra ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là có

quan hệ với tứ đại Tổ thi thượng cổ, cụ thể là vị nào thì không biết.”

“Tổ thi?”

Sở Hi Thanh không khỏi nheo mắt lại.

Tứ đại Tổ thi là Doanh Câu, Hậu Khanh, Hạn Bạt, Tương Thần. Thi Sơn tông

rốt cuộc là muốn làm gì?

Lệ Mãn Sơn nhíu chặt lông mày thì lập tức giải thích: “Kỳ chủ, Thi Sơn tông ta

tuy không phải danh môn chính phái, nhưng danh tiếng vẫn rất tốt, tuyệt đối

không làm chuyện thương thiên hại lý. Ta có thể đảm bảo, Thi Sơn tông chắc

chắn sẽ không tổn thương dân chúng vô tội, ngoài ra tông ta còn có lễ nặng

khác.”

Hắn vừa nói chuyện, vừa cẩn thận từng li từng tí mà lấy một cái hộp gỗ màu đỏ

loét và một cái bình ngọc ra, đặt ở trước Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh giơ tay lên hút một cái, hai món đồ đã bay vào tay.

Hắn chỉ ngưng thần cảm ứng một lát, liền ngạc nhiên nhìn Lệ Mãn Sơn: “Đây là

máu Tổ thi?”

“Trong hộp là Thi Thần đan nhị phẩm, có thể gia tăng linh trí cho sát thi, cường

hóa thần phách và lực lượng huyết mạch của chúng. Còn bình ngọc này là tinh

huyết của Tương Thần.”

Lệ Mãn Sơn mỉm cười: “Ngày xưa Tương Thần từng tử vong, tông ta may mắn

lấy được trăm giọt tinh huyết của nó. Tương Thần thuộc thủy, là Thi tổ hệ thủy.

Thi Thần đan và ba giọt tinh huyết Tương Thần này, đủ để Hà La Ngư của Kỳ

chủ tăng cấp tứ phẩm thượng. Kỳ chủ yên tâm, máu này được tông ta luyện hóa

7000 năm, đã loại bỏ tất cả ý thức còn sót lại của Tương Thần.”

“Lễ vật này thật sự rất nặng đấy.”

Sở Hi Thanh bật cười, vẻ mặt khinh thường: “Nhưng mà Hà La Ngư kia không

phải của Thi Sơn tông các ngươi sao? Ta chỉ nuôi hộ mà thôi, mà còn phải bỏ

tiền bỏ sức ra cho nó nữa.”

Hắn thở dài một hơi, trực tiếp ném bình ngọc và hộp gỗ ra ngoài cửa sổ.

“Thôi, xem như nể mặt Mãn Sơn ngươi, việc này ta liền gánh một phần trách

nhiệm, hi vọng Thi Sơn tông nói giữ lời.”

Trong lòng Sở Hi Thanh vẫn không yên tâm lắm, nghĩ thầm phải bảo Lỗ Bình

Nguyên phái người nhìn chằm chằm vào bên kia mới được.

Chẳng may có chuyện gì bất ngờ, thì hắn cũng có thể phản ứng kịp thời.

Bên ngoài là một cái hồ nhân tạo không nhỏ, nó cũng thông với kênh đào bên

ngoài.

Khi Sở Hi Thanh vừa ném hộp gỗ và bình thuốc ra ngoài cửa sổ, mấy cái xúc tu

cực lớn liền lao ra khỏi mặt nước, không kịp chờ đợi mà kéo cái hộp và bình

thuốc vào trong nước.

Một năm không gặp, con sát thi Hà La Ngư này cũng lên cấp tứ phẩm hạ rồi.

Chủ yếu là Thiết Tiếu Sinh nuôi tốt.

Các loại thiên tài địa bảo, các loại máu tươi yêu thú hệ thủy, tất cả đều ném cho

con Hà La Ngư này.

Sát thi Hà La Ngư không giống nhân loại, không cần ‘nghi thức’ gì cả, thăng

cấp nhanh như gió.

Nhưng một thân tu vị này của nó lại rất lỏng lẻo.

Sức chiến đấu không khá hơn một năm trước là bao.

Trước kia con Hà La Ngư này có thể chống lại võ tu tứ phẩm hạ khi ở dưới

nước, bây giờ cũng vẫn là tứ phẩm hạ.

Nhưng sau khi nó dùng hai thứ này, thì đúng là đáng để mong chờ.

Những thứ này không chỉ gia tăng cảnh giới của sát thi, mà còn có thể kích phát

năng lực trong huyết mạch của nó.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại lấy ra hai bình thuốc, rồi cũng ném ra ngoài cửa sổ.

Hai bình thuốc này là từ Vân Hải tiên cung.

Trong đó, một là tinh huyết thần thú thượng cổ Cô Hoạch điểu.

Cô Hoạch điểu mười đầu một thân, là một vị con gái của Thiên đế thượng cổ,

cũng là đầu nguồn của Hà La Ngư.

Một bình khác là một viên Trấn Nguyên đan nhị phẩm, có thể khôi phục khí

huyết tinh nguyên.

Con Hà La Ngư này vừa sử dụng tinh huyết Cô Hoạch điểu và tinh huyết Tương

Thàn, không bạo thể mới là lạ.

Nhưng có thêm Trấn Nguyên đan này, thì có yên tâm.

Sở Hi Thanh rất chờ mong.

Mặc kệ là người hay là Cự linh, một khi huyết mạch biến hóa đến cực hạn, sẽ dễ

dàng thức tỉnh năng lực mạnh mẽ.

Không biết con sát thi Hà La Ngư này sẽ thức tỉnh năng lực gì đây?

Khi con sát thi Hà La Ngư cầm mấy thứ này rồi vui sướng chui vào trong nước,

thì Sở Hi Thanh lại nhìn về phía Lục Cửu Ly.

Ánh mắt của hắn nghiêm túc: “Lục thúc, ngươi nói tỉ mỉ chuyện ở Mi gia trang

đi.”

Đây mới là nhiệm vụ hàng đầu của hắn khi xuôi nam!

Lúc này, thần sắc Lục Cửu Ly hơi cứng lại, chắp tay nói: “Việc này phải nói đến

từ nửa năm trước. . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play