“Đoán được!”

Đoàn kim quang kia thở dài một tiếng: “Ý của ta là, bọn họ liên lạc thế nào?

Làm thế nào để liên lạc qua mấy vạn dặm? Ta nhớ là đương thời, chỉ có Thiên

Cơ lão nhân có năng lực này, còn lại đều phải mượn trận pháp cố định để truyền

tin.”

La Hán Tông nghe vậy thì nhướng mày lên.

Điểm này đúng là rất kỳ quái.

Trận bàn này của Sở Hi Thanh cần phải hưởng ứng từ hai phía, là phải liên lạc

giao tiếp với nhau, mới có thể hoàn thành truyền tống.

Vì vậy, bình thường song phương sẽ ước định một thời gian nào đó, sau đó cùng

khởi động trận pháp.

Như vậy, vì sao mấy người Lý Trường Sinh biết Sở Hi Thanh bị tập kích?

La Hán Tông rơi vào suy ngẫm: “Không thể là tin phù và Càn Khôn phí kiếm,

có thể trong tay hắn có pháp khí Nạp Vật không?”

Nhẫn Càn Khôn trong tay Sở Hi Thanh cũng có thể lan truyền tin tức từ mấy

vạn dặm, thậm chí là mấy trăm ngàn dặm.

Chủ thể của nhẫn Càn khôn này là một cái Thái Hư Bàn, nó nằm ở Vô Tướng

thần tông.

Chỉ cần Sở Hi Thanh để tin phù vào trong nhẫn Càn Khôn, bên phía Vô Tướng

thần tông có thể lấy tin phù ra từ trong Thái Hư Bàn.

“Không thể!”

Kim quang phản đối: “Thái Hư Bàn tuy cũng có năng lực truyền tin, nhưng

không thể mở ra mãi được. Phòng ngừa không gian tán loạn, pháp khí tan vỡ,

nên ba ngày năm ngày mới có thể mở ra một lần, đó là cực hạn.”

La Hán Tông cũng cảm thấy khả năng này không lớn.

Dù là Thái Hư Bàn đỉnh cấp nhất, sau khi mở nhiều lần cũng sẽ khiến không

gian bên trong bị hao tổn.

Vô Tướng thần tông không thể mở Thái Hư Bàn đúng lúc Sở Hi Thanh bị tập

kích được.

“Quá nửa là bí pháp gì đó, Vô Tướng thần tông tích lũy rất sâu, chúng ta há có

thể suy đoán?”

La Hán Tông nói đến đây, tâm thần khẽ động: “Hay là hắn đã lấy được Thần

Khế thiên bi?”

Đoàn kim quang kia lại yên lặng một lát, sau đó cười khổ: “Quá nửa là vật này,

chúng ta tính thiếu vật này rồi.”

La Hán Tông cười gằn một tiếng: “Không phải là tính sót, mà là các ngươi

không nghĩ đến con mồi trong mắt mình, lại là một thợ săn cao siêu.”

“Đúng là đã khinh thường hắn.” Lời nói trong kim quang hàm chứa tán thành,

tiếp tục nói: “Chính vì như vậy, chúng ta nhất định phải trừ khử hắn trước khi

hắn trở thành một Huyết Nhai tiếp theo.”

“Vậy cũng rất phiền phức.”

La Hán Tông hai tay ôm ngực: “Sau lưng hắn có hai cái đệ nhất thiên hạ, ngươi

có thể đảm bảo trong tay hắn không còn trận bàn khác? Lần vây giết tiếp theo,

sẽ không phải là một cạm bẫy?”

“Cũng không phải không có phương pháp phá giải.” Giọng nói trong kim quang

lạnh lùng: “Chúng ta cần La tiên sinh ngươi trợ giúp. . .”

“Ta từ chối!”

La Hán Tông không chờ đối phương nói hết, hắn liền lắc đầu: “Hợp tác của

chúng ta chấm dứt tại đây, ta không hứng thú với những chuyện còn lại, cũng

không muốn nhúng tay vào tất cả mọi chuyện liên quan đến Sở Hi Thanh nữa.”

“Vì sao?” Giọng nói trong kim quang ngậm lấy nghi ngờ và khó hiểu: “Tiền bạc

có thể thương lượng. . .”

“Vậy thì cũng phải có mạng để cầm tiền.”

La Hán Tông cười nhạo một tiếng: “Quyết định vậy đi, chuyện tiếp theo không

liên quan gì đến ta, cũng từng tìm đến ta nữa.”

Kim quang kia còn muốn nói cái gì đó.

La Hán Tông lại phất tay một cái, đoàn kim quang trước mặt lập tức tan nát.

Nhưng vào lúc này, La Hán Tông lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc ở

sau lưng mình.

“Ngươi không nên vô lễ như vậy, đây là một chủ thuê tốt, ra tay rất hào phóng,

hơn nữa còn rất giữ lời.”

Đó là một giọng nữ lanh lảnh như chuông, nhưng sau mười mấy chữ, thì lại

biến hóa thành một giọng nam trầm.

La Hán Tông không quay đầu lại, mà phóng tầm mắt về phía trước.

“Hắn quả thực là rất hào phóng, cũng rất giữ lời, nhưng mục đích lại là để ta đi

tìm chết thay hắn. Phương pháp phá giải trong miệng hắn, đơn giản chính là

cầm mạng người ra thử thôi.”

“Loại trận pháp truyền tống khoảng cách xa như vậy, mỗi một lần khởi động

đều sẽ tiêu hao rất lớn, dù là Vô Tướng thần tông cũng không chịu nổi. Thử

thêm vài lần, nhất định có thể làm cho Vô Tướng thần tông không còn hơi sức

để ứng đối.”

La Hán Tông cười nhạo một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: “Nhưng mà mỗi

một lần thăm dò, cũng không thể vận dụng quá nhiều lực lượng, bằng không

bọn họ cũng không chịu nổi tổn thất này. Ta không cần mang tính mạng của

mình ra để lấp vào cái hố này.”

Mấu chốt là, hắn đã nghĩ ra thân phận của nữ tử kia.

Đó chắc hẳn là Bá Võ Vương Tần Mộc Ca đã tử vong hai năm trước . . .

Toàn thân La Hán Tông run rẩy, tâm thần chấn động.

Vị ‘Hoành tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh’ Tần Mộc Ca kia, nàng không chết!

“Ngươi nói rất có lý.” âm thanh kia lại cười khổ: “Nhưng chỉ sợ sau này sẽ

không dễ làm ăn, danh tiếng của ngươi bây giờ không tốt lắm, có lẽ sẽ có rất

nhiều người nghi ngờ ngươi. Ngươi phải làm mấy đơn giá rẻ để tích góp danh

tiếng.”

Vị này hại hơn ngày vị thiếu niên anh kiệt ở bí cảnh thời gian, cuộc chiến hôm

nay lại hại mười mấy cao thủ hàng đầu chết thảm.

Sắc mặt La Hán Tông bình tĩnh như đã đoán được từ trước: “Vậy thì giúp ta liên

hệ với Sở Hi Thanh, hoặc là Vô Tướng thần tông, tiếp nhận đơn hàng từ chỗ

bọn họ là được, giá cả thấp một chút cũng không sao. Ta đoán là bọn họ cũng

thiếu một cao thủ pháp thuật hàng đầu.”

Hắn không muốn làm kẻ địch với bọn họ, như vậy cũng phải tỏ thái độ, hòa

hoãn mối quan hệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play