“Đây là tẩm cung của mẫu hậu! Cũng là cấm địa của Cực Đông Băng Thành ta,

cấm chỉ tất cả nam tử đi vào.”

Trưởng Tôn Nhược Ly gần như gần như chữ, sắc mặt lại xanh xám như người

chết.

Từ khi Cực Đông Băng Thành thành lập đến nay, chưa bao giờ có một nam tử

nào tiến vào tẩm cung của mẫu hậu đại nhân!

Phong Tam nghe vậy thì sững sờ, nghĩ thầm thế thì đúng là không tiện.

Cái này không phải tương đương với khuê phòng của nữ nhân sao?

Nhưng Sở Hi Thanh là thế nào?

Sau đó hắn ‘A’ một tiếng, trong lòng cũng bừng tỉnh.

Lúc này, tiếng nói của Vấn Thù Y lại truyền ra.

“Nhược Ly, không được vô lễ, thuộc hạ của Đao Quân cũng là khách quý của

Cực Đông Băng Thành ta, các ngươi cần phải chiêu đãi cho tốt, không được thất

lễ.”

Khi Vấn Thù Y vừa dứt lời, lại có một đoàn bóng trắng bay ra.

Đó là Bạch Tiểu Chiêu, ánh mắt nàng mơ hồ, không hiểu tại sao mình lại bị

ném ra ngoài?

Trưởng Tôn Nhược Ly không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Nhưng nàng vẫn thu kiếm vào vỏ, cắn răng bạc nói: “Ngươi tên Phong Tam?

Mời các hạ dời bước, theo ta đến Huyền Đông điện ở bên cạnh.”

Ánh mắt Trưởng Tôn Nhược Ly lại nhìn chằm chằm vào cửa điện Nguyệt Hàn

điện kia, nghĩ thầm mẫu hậu mang tên mặt trắng nhỏ kia vào tẩm cung là muốn

làm gì?

Bên trong Nguyệt Hàn điện, Sở Hi Thanh đã đi theo Vấn Thù Y vào nơi sâu xa

nhất trong tòa kiến trúc này.

Tòa kiến trúc này tên là điện, thật ra lại do chính điện, cạnh điện và mười mấy

gian phòng tổ hợp thành.

Gian phòng trong cùng có diện tích cực lớn, phải hơn ba mươi trượng.

Bên trong lại cực kỳ trống trải, hầu như không có bất kỳ trang trí nào, ngoại trừ

một chiếc giường lớn ra thì không có gì khác.

Bốn vách tường đều có một phiến cửa sổ băng hình vòm cực lớn, như là một

bức tường thủy tinh thời hiện đại.

Khiến cho gian phòng cực kỳ rộng rãi, tầm nhìn hết sức thoáng đãng.

Sở Hi Thanh phát hiện chiếc giường kia lại là một khối Thái Dương thần thạch,

kết hợp với một lượng lớn ‘Đạo Kiếp tàn tinh’ để đúc thành.

Khí trên còn có hơn 100 mặt thấu kính lồi lõm, nhưng góc độ đã bị điều chỉnh,

không còn hiệu quả tụ quang.

Hắn không dám nhìn thêm, mà liếc mắt nhìn về phía khác.

Ánh mắt Sở Hi Thanh lại bị hấp dẫn bởi một tấm bản đồ cực lớn ở trên vách

tường.

Có thể là Vấn Thù Y sợ bản đồ bị đốt cháy, cho nên còn dùng pháp bảo để cách

nhiệt.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, phát hiện bốn châu Thương Châu, Gia Châu, Tứ

Châu, và Đông Châu đều bị dán nhãn mác màu xanh lam.

Một số khu vực xung quanh cũng có một phần bị dán nhãn mác màu xanh lam.

Sở Hi Thanh nhướng mày lên: “Thái sư đang dụ địch thâm nhập à?”

“Hi Thanh cũng hiểu binh pháp?”

Vấn Thù Y hơi bất ngờ, sau đó lại thoải mái: “Ta quên mất Hi Thành cũng từng

phá tan quan quân ở quận Tú Thủy, cũng là người biết binh.”

Nàng cũng biết tất cả quá khứ của Sở Hi Thanh.

Vấn Thù Y nhìn bản đồ, trong mắt hiện ra ý ác liệt: “Độc Cô Thủ này không hổ

là người được thế tông Đại Ninh dạy dỗ, đúng là một nhân vật vướng tay. Hắn

đúng là rất to gan, vậy mà lại bỏ mặc cho đại quân của Băng Thành xâm

chiếm.”

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, quân đội Cực Đông Băng Thành dưới trướng Vấn Thù

Y có kỷ luật nghiêm minh, sẽ không xâm hại đến bách tính địa phương.

Chính vì như vậy, Độc Cô Thủ có gì không dám?

Hành động này vừa tránh được mũi nhọn của kẻ địch, hai là có thể kéo dài tiếp

tế của Cực Đông Băng Thành, thứ ba là có thể khiến cho các nhân vật và thế lực

giang hồ trên địa phương đối địch với Cực Đông Băng Thành.

Đại quân của Cực Đông Băng Thành tuy rằng đã nói thuận ta thì sống, nghịch ta

thì chết, khiến cho người trong giang hồ không dám ngo ngoe.

Nhưng đám người giang hồ này cũng chỉ thành thật được một thời gian thôi.

Bọn họ kiếm cơm trên giang hồ, liếm máu trên lưỡi đao, chính là vì kiếm sống.

Một khi binh mã của Cực Đông Băng Thành ảnh hưởng đến kế sinh nhai và lợi

ích của bọn họ, như vậy dù thủ đoạn của Cực Đông Băng Thành có tàn nhẫn

đến đâu, uy danh lại bá đạo đến mức nào cũng không dùng được.

Mất đầu cũng chỉ là một cái sẹo to bằng miệng bát mà thôi, trực tiếp nhấc đao

chém hắn là được!

Nhưng cũng chỉ có người có uy vọng như Độc Cô Thủ mới có thể thi hành kế

sách dụ địch thâm nhập này.

“. . .Nhưng không sao, trăm vạn đại quân tinh nhuệ nhất của Cực Đông Băng

Thành cũng đang chờ hành động tiếp theo của hắn.”

Vấn Thù Y nói đến đây, thần sắc lại hơi động: “Hi Thanh có biện pháp gì hay

dạy ta không?”

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, phương pháp đương nhiên là có.

Nếu như đổi thành là hắn, hắn sẽ bỏ qua phương bắc, trực tiếp xua quân xuôi

nam quét ngang sông Thần Tú, giành lấy các châu phía nam.

Tuy rằng võ phong ở sông Thần Tú lệch yếu, nhưng lại là nơi nhân khẩu dày

đặc, là nơi sinh sản tài phú cho triều đình.

Các châu phương bắc nhìn như giàu có, các loại dược liệu và thiên tài địa bảo

chất thành đống.

Nhưng nói đến lương thực và các loại đồ vật của dân gian, thì phương bắc còn

lâu mới bằng phương nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play