Ba ngày sau, 1700 dặm phía đông Thương Châu.

Mặt biển nơi này sấm vang chớp giật, sóng to gió lớn, từng làn từng làn sóng

ngập trời nối đuôi nhau đẩy về phương xa.

Dưới đáy biển cũng là sóng ngầm mãnh liệt, dòng chảy khuấy động.

Hai người Sở Hi Thanh và Cuồng Kiếm – Phong Tam đang ở dưới đáy biển nơi

này, chống cự lại những dòng chảy khổng lồ và quỷ dị kia, nhanh chóng đi

xuyên qua một rãnh sâu dưới đáy biển.

Sở Hi Thanh dùng cương lực hóa đao, đẩy ra một mảnh không gian phạm vi

bốn trượng, để cho hai người bọn họ có thể hành động như thường ở dưới nước.

Sở Hi Thanh thậm chí còn dùng Nhai Tí Đao để phản xạ lại áp lực nặng nề dưới

đáy biển, khiến cho tốc độ của hai người đều không kém hơn so với khi ở trên

bờ.

Phong Tam thì dùng thần niệm càn quét bốn phía, thăm dò bốn phương tám

hướng, điều tra tất cả nơi không giống bình thường ở đáy biển.

Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh rất nhạy cảm khi cảm ứng kẻ địch, nhưng

cảm ứng sự vật cụ thể thì lại kém xa vị võ tu ‘tam phẩm’ này.

Tuy nhiên, bọn họ đã tìm tòi dưới đáy biển ba ngày ba đêm rồi.

“Chủ thượng xác định nơi Huyết Nhai Đao Quân nói ở gần đây?”

Phong Tam vừa tìm tòi vừa hơi đau đầu mà xoa trán.

Ánh mắt hắn ngờ vực, trong mắt cũng ngậm lấy vài phần uể oải: “Chúng ta đã

thăm dò được gần một nửa đáy biển nơi này rồi, nhưng vẫn không tìm thấy thứ

gì cả.”

Sở Hi Thanh thì lại lắc đầu: “Không phải còn một nửa sao?”

Hắn nghĩ thầm, may mà dẫn Phong Tam theo.

Phạm vi thăm dò của vị này phải gấp hắn mười lần, có thể nói hiệu suất thăm dò

gấp hắn mười lần.

Nếu như hắn đi một mình, có lẽ đến chết vì mệt mà còn không tìm được.

Hồi nhỏ, Huyết Nhai Đao Quân học nghệ ở võ quán, đến khi có chút thành tựu

thì đi đến Vô Tướng thần tông, khi đi ngang qua vùng biển này thì gặp tai nạn,

bị một con á loại của Côn Bằng đánh lật thuyền.

May mà Huyết Nhai Đao Quân đã mua mười mấy tấm Tị Thủy Phù trước khi ra

biển, lại do thiên tư xuất chúng, nhìn ra được một bộ phận ảo diệu của Thần

Phong Minh Kính Đao khi tu hành ở võ quán.

Sau khi rơi xuống biển thì tự ngộ đao đạo, có thể phản xạ áp lực đáy biển ở một

trình độ nhất định, nên mới có thể sinh tồn.

Bằng không thì Huyết Nhai Đao Quân đã làm mồi cho cá rồi.

Nhưng hắn cũng gặp họa được phúc, tìm thấy một phần cơ duyên cực lớn ở

dưới đáy biển này.

Vấn đề là Huyết Nhai Đao Quân cũng không nhớ rõ lắm.

Con Côn Bằng kia rõ ràng là xuất thân từ Bắc Minh cung, kẻ địch một mất một

còn với Vô Tướng thần tông.

Con súc sinh kia đánh lật thuyền xong còn bơi quanh mặt biển, tìm kiếm tung

tích của Huyết Nhai Đao Quân.

Huyết Nhai Đao Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể chui xuống đáy biển, chuẩn bị bỏ

trốn từ đó.

Kết quả là hắn bỗng nhiên bị kéo vào nơi đó, rồi lại đột nhiên đi ra.

Bản thân Huyết Nhai Đao Quân cũng mơ mơ hồ hồ, tự nhiên không thể nói vị

trí chính xác.

Hắn chỉ có thể nói cho Sở Hi Thanh biết vị trí đại khái.

Phong Tam thì lại suy tư: “Đao Quân nói hắn gặp phải một dòng chảy và lực hút

cực mạnh ở dưới đáy biển, cho nên bản thân mới bị hút vào. Không bằng chúng

ta dừng lại, cẩn thận cảm nhận một phen?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì ngẩn người, sau đó gật đầu: “Cũng được!”

Hắn hiểu ý của Phong Tam.

Lúc trước bọn họ bay quá nhanh, nhanh đến mức không cảm nhận được bất kỳ

lực hút nào.

Khi hai người giảm tốc độ, bọn họ lại hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ cảm ứng được sóng ngầm ở quanh đây có chút không bình thường,

quanh đây quả thật có một cỗ lực lượng như có như không, đang hút lấy bọn họ.

Sở Hi Thanh bỗng cảm thấy phấn chấn: “Chúng ta qua đó xem.”

Sau đó chính là tìm kiếm dựa theo lực hút, bọn họ đi theo lực hút hơn bảy trăm

dặm, liền đi đến trước một hang động cực lớn.

Hang động này nằm ở nơi sâu xa trong đáy biển, nó phải rộng đến ngàn trượng,

bên trong là một mảnh tối om om.

Chung quanh còn có rất nhiều cá và sinh vật đáy biển bị hút lại đây, chúng đều

vô cùng hoảng sợ, cố gắng giãy dụa, nhưng tất cả đều bị hút vào trong miệng

hang.

Sở Hi Thanh cố gắng quan sát bên trong, nhưng cũng không nhìn thấy gì.

Có điều, dựa theo miêu tả của Huyết Nhai Đao Quân, thì đúng là nơi này rồi.

“Chúng ta đi vào!”

Tu vị của Sở Hi Thanh bây giờ cao hơn Huyết Nhai Đao Quân năm đó nhiều,

hắn có thể dễ dàng tránh khỏi lực hút và dòng chảy.

Có điều, trong này chắc là không có nguy hiểm gì, Thái Thượng Thông Thần

của hắn cũng không cảm giác được thứ gì nguy hiểm.

“Hang động này đi xuống dưới, tình hình nơi này khá giống với Quy Khư!”

Phong Tam tiến lên đánh giá chung quanh: “Đương nhiên, lực hút này còn lâu

mới bằng Quy Khư, chẳng lẽ nơi này là một hải nhãn nhỏ? Chủ thượng, Huyết

Nhai Đao Quân có từng nói đến tình hình nơi này là gì không?”

“Bản thân hắn cũng mơ mơ hồ hồ, mãi đến khi tiến vào bí cảnh thời gian, cũng

không thể làm rõ tình hình. . .”

Sở Hi Thanh khẽ cười khổ: “Nhưng bây giờ ta đã có chút suy đoán, trong này

rất có thể cất giấu một con Tòa Côn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play