Cũng tại quận thành Yến An ở U Châu.

Khi Sở Hi Thanh đang bị tập kích, Sở Mính ngự không đi đến một tòa lương

đình ở vùng ngoại ô.

Thiết Sơn quận chúa Tần Tịch Nhan đang nhàn nhã uống trà tại nơi này.

Sở Mính nhướng mày lên, hạ xuống lương đình.

“Chắc là bọn họ đã tìm được tung tích của Sở Hi Thanh, lúc nãy ta nhìn thấy

một đám cao thủ chạy qua. Tu vị ít nhất là tứ phẩm, thực lực đều rất không tầm

thường.”

Thái độ của Tần Tịch Nhan lại rất lạnh nhạt: “Lo lắng làm gì? Nếu Sở sư đệ

dám đi ra ngoài một mình, tự nhiên phải có chuẩn bị.”

Sở Mính nghĩ thầm, ta mới không lo lắng cho tên Sở Hi Thanh kia, ta còn ước

hắn đi chết kìa.

Nhưng ở trước mặt Tần Tịch Nhan, nàng đương nhiên không thể nói như vậy.

Sở Mính đặt mông ngồi xuống đối diện Tần Tịch Nhan, tự rót trà cho mình:

“Vậy thì chưa chắc, ta thấy trong đám người kia còn có Thạch Hành Huyết Thủ

- Thạch Trọng Uy!”

“Thạch Hành Huyết Thủ - Thạch Trọng Uy hạng 172 Địa Bảng?”

Tần Tịch Nhan rơi vào suy tư.

Sau đó, nàng nghiêng đầu hỏi: “Tần Thắng trở về rồi? Là lúc nào?”

“Bẩm quận chúa!”

Bên ngoài lương đình rõ ràng là không có ai, nhưng tiếng nói lại truyền ra từ hư

không: “Ta cũng vừa mới nhận được tin tức, vị thúc phụ kia của ngài đã trở về

quận Yến An từ sáng sớm hôm nay.”

“Thật là đúng dịp!”

Tần Tịch Nhan mỉm cười: “Hắn đúng là rất quyết đoán, nói như vậy, ta cũng hơi

lo lắng cho Sở sư đệ rồi.”

Nội tâm của Sở Mính không khỏi hơi động.

Nghe nói Thạch Hành Huyết Thủ - Thạch Trọng Uy đã bị một thế lực mời chào,

cho nên mới có thể bước vào tam phẩm thượng.

Từ thần thái của Tần Tịch Nhan, xem ra lời đồn này là thật rồi.

Mà người sau lưng Thạch Trọng Uy, rất có thể là An Bắc đại tướng quân đương

triều, đô đốc bốn châu Băng U Cực Tuyệt, Uy Viễn hầu Tần Thắng.

Nàng híp mắt hỏi: “Sư tỷ chỉ hơi lo lắng thôi sao?”

“Hơi lo lắng đã là nhiều lắm rồi.”

Giọng nói của Tần Tịch Nhan thản nhiên: “Sư muội, ngươi cho rằng bọn họ sẽ

ra tay vào lúc nào?”

“Chắc là sẽ không quá lâu, ta đoán là trong vòng một khắc.”

Sở Mính hơi suy ngẫm, dứt khoát nói: “Tông môn giao Dục Nhật thần chu cho

Sở Hi Thanh, một khi hắn dùng hết tốc độ để bỏ chạy, thì ngay cả cao thủ nhất

phẩm thượng cũng không đuổi kịp đâu.”

“Dù cho miễn cưỡng theo kịp, thì chân nguyên cũng không theo kịp, sớm muộn

gì cũng bị hắn bỏ qua. Bọn họ không biết Sở Hi Thanh đến thành Yến An làm

gì, cũng không xác định hắn sẽ ở lại đây bao lâu, bọn họ không dám chờ đợi.”

“Nhưng nếu như không thử một lần, thì sẽ không cam tâm, đúng không? Trên

binh pháp gọi cái này là không biết đối phương, chuẩn bị không đủ, vội vàng

ứng chiến.”

Tần Tịch Nhan khẽ lắc đầu: “Tuy rằng Sở sư đệ chỉ dẫn một Đạo thị đi theo,

cộng thêm một linh sủng, lẽ ra hắn không phải là đối thủ của đám người kia,

nhưng ta vẫn không coi trọng đám người này. Tứ phong cách làm việc của sư

đệ, hắn tuyệt đối không phải một người hành động mà không chuẩn bị trước.”

Sở Mính không khỏi thở dài.

Tuy rằng nàng cũng ước Sở Hi Thanh chết ngay, nhưng lại không thể không

thừa nhận Tần Tịch Nhan nói rất có đạo lý.

Nhìn theo con đường quật khởi của Sở Hi Thanh, tên này quả thực là không dễ

đối phó.

Thật ra Sở Mính rất hi vọng Tần Tịch Nhan đích thân ra tay.

Nàng biết trong tay vị này còn cất giấu một nhánh quân có thực lực không tầm

thường.

Tuy nhiên, nếu như Tần Tịch Nhan không nắm chắc có thể giấu diếm Vô Tướng

thần tông, thì chắc chắn sẽ không tùy tiện gây sự với Sở Hi Thanh.

Cục diện này giống hệt với nàng ở một năm trước.

“Hơn nữa, cứ chờ xem đi.”

Tần Tịch Nhan tiếp tục uống trà, thần thái vẫn hờ hững: “Người kia đã bỏ nhiều

vốn liếng như vậy, không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ dốc toàn lực. Với lực

lượng của người này, dù không thể giết chết Sở sư đệ, thì cũng đủ để thăm dò

một chút sâu cạn của sư đệ.”

Trong lòng nàng đang suy nghĩ đến An bắc đại tướng quân Tần Thắng.

Vị thúc phụ này không thể không biết Vô Tướng thần tông để Sở Hi Thanh ra

ngoài một mình, chắc chắn sẽ có phương pháp bảo vệ Sở Hi Thanh an toàn.

Nhưng hắn vẫn không tiếc sử dụng tất cả lực lượng ẩn giấu trong thành Yến An.

Hắn vẫn muốn thử một lần.

Có thể thành công thì tốt, dù không thành công cũng có thể dò đường thay

người khác.

Tần Tịch Nhan nghĩ đến đây, khóe môi lại hiện lên một nụ cười trào phúng.

Xem ra vị Vô Cực Đao Quân mới quật khởi hai năm này, cũng khiến cho An

Bắc đại tướng quân Tần Thắng đứng ngồi không yên.

Thúc phụ. . . chung quy vẫn chột dạ. . .

Cùng lúc đó, trên tường thành phía nam thành Yến An, một trung niên cao lớn

mặc trọng giáp, khoác áo choàng đỏ thắm, đang chắp tay sau lưng nhìn về

phương xa.

Hắn có trán cao, ngũ quan ngay ngắn, vẻ mặt thì lạnh như sắt, chứa đầy uy

nghiêm: “Đã làm xong chưa?”

“Đã truyền xuống, lần này có thể đánh chết thì tốt, nếu như không thể thành

công, dưới tình hình đảm bảo an toàn, sẽ cố gắng thăm dò sâu cạn của hắn. Còn

nữa, lần hành động này, sẽ cố gắng không để lại bất kỳ chứng cứ nào.”

Sau lưng vị đại tướng này là một nam tử thon gầy, mặc một thân trọng giáp của

An Bắc quân.

Hắn hơi khom người nói: “Thời gian này, chắc là bọn họ đã động thủ.”

Trung niên kia nghe vậy thì hai mắt co lại.

Hắn đã cảm ứng được khí cơ bạo loạn ở bên kia.

Một cái chớp mắt tiếp theo, hắn lại cau mày.

Hắn cảm ứng được ở đó có ít nhất ba đạo khí cơ của tam phẩm.

Nhưng mà ba người này, đều không phải thuộc hạ của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play