Hắn suy nghĩ một chút, liền dùng bí pháp để mở màn sáng của Thần Khế thiên

bi, gửi năm chữ.

“Đao tốt, ta mượn, cảm ơn!” (Đao hảo, tá ngã, tạ)

Sở Hi Thanh nhìn mấy chữ của mình, chợt cảm thấy khí tức nghèo đói phả vào

mặt.

Năm chữ, năm vạn lượng!

Hắn đã cắn răng nhịn đau rồi.

Khóe môi Kế Tiễn Tiễn giật giật.

Chủ thượng vẫn nhận thật?

Chủ thượng thật là! Cái này có khác gì loại nhu nhược bám váy đàn bà?

Nàng lập tức dập tắt cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo này.

Chủ thượng nói là mượn dùng, vậy nhất định sẽ trả lại.

Hơn nữa, quá khứ của chủ thượng thê thảm đến mức nào chứ?

Chủ thượng giãy dụa đứng lên một lần nữa, tự nhiên phải dùng tất cả lực lượng

có thể dùng.

Còn nữa, Sở Hi Thanh có thanh đao này, hành trình về phương nam này quả

thực là sẽ an toàn hơn nhiều.

Sau đó, Vấn Thù Y liền gửi tin đáp lại: “Đao tặng cho ngươi, đây là đồ riêng

của ta, với lại ta giữ lại cũng vô dụng. 800 năm trước, Huyết Nhai Đao Quân vô

địch thiên hạ, khiến cho rất nhiều võ tu tu hành Kính Thiên chi pháp. Kính Hoa

Thủy Nguyệt đao này sinh ra ở thời đại đó. Nhưng thiên hạ bây giờ, lại có rất ít

võ tu có thành tựu trên con đường Kính Thiên chi pháp này.”

“Ngoài ra, nếu như người thiếu pháp khí, cũng có thể hỏi ta. Ngày xưa, vì trấn

áp võ lâm, ta cũng từng chém giết năm mươi bốn võ tu nhị phẩm, nên cũng có

rất nhiều đồ riêng.”

Sở Hi Thanh không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Vị thành chủ này giàu có đến mức nào chứ?

Hơn trăm chữ này của Vấn Thù Y, liền bằng một tháng thu nhập của Thiết Kỳ

Bang bây giờ rồi.

Sở Hi Thanh lắc đầu: “Vị Vấn thành chủ này đúng là. . .”

Hắn không biết nên đánh giá thế nào.

Cuối cùng, Sở Hi Thanh chỉ có thể sờ sờ thanh bảo đao mới, cười khổ một

tiếng: “Thịnh tình như vậy, thật sự khiến người ta bất đắc dĩ.”

Sắc mặt Kế Tiễn Tiễn hơi quái lại, trong đầu chợt hiện lên một câu nói.

Thịnh thình không thể chối từ, từ chối thì bất kính, cung kính không bằng tuân

mệnh.

Kế Tiễn Tiễn rất nỗ lực duy trì kính trọng với Sở Hi Thanh, nhưng sau đó lại

nghĩ đến mấy chữ.

Vô liêm sỉ!

Sau đó, Sở Hi Thanh bước nhanh ra ngoài sân.

Hắn nhìn gian phòng của Sở Vân Vân một chút, chỉ thấy cửa sổ bên đó vẫn

đóng chặt, không có một chút động tĩnh nào.

Sở Hi Thanh biêt, vị Bá Võ Vương này vẫn đang tức giận, đang thẹn thùng!

Nàng thật sự không muốn gặp hắn, cũng không biết đối mặt với hắn thế nào.

Nhưng Sở Hi Thanh lại biết, Sở Vân Vân nhất định đang trốn trong phòng mà

nhìn mình.

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, trong lòng hiện ra một chút đắc ý, hắn quay

người, nghiêm túc nói với cái cửa sổ kia: “Ở nhà dưỡng thương cho tốt, tu vị

của ngươi khôi phục càng nhiều, chúng ta càng an toàn. Ta sẽ cố gắng về sớm

một chút, cũng sẽ cố gắng tăng Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết. . .”

Giọng điệu của hắn như là trượng phu đang dặn dò thê tử!

Chỉ là Sở Hi Thanh còn chưa nói dứt, liền nghe thấy giọng nói của Sở Vân Vân

vang lên từ phía sau: “Ngươi đang nói chuyện với ai?”

Sở Hi Thanh nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn về sau.

Phát hiện Sở Hi Thanh đang đi đến từ một cửa viện khác.

Phía sau nàng là hai người, Cuồng Kiếm – Phong Tam và Lệ Thiên Công.

Sở Vân Vân than nhiên nhìn Sở Hi Thanh: “Ta đưa Phong tiên sinh đến Đạo

Nhật diện, tông chủ đại nhân cân nhắc đến độ nguy hiểm của hành trình này,

không tiếc vận dụng nguyên lực bản mệnh, thi triển Thể Hồ Thần Khải với

Phong tiên sinh, giúp hắn học cấp tốc Bình Thiên Kiếm tầng thứ nhất.”

Cuồng Kiếm – Phong Tam thì lại cực kỳ cảm kích ôm quyền về phía Sở Hi

Thanh: “Bình Thiên Kiếm chính là thánh truyền tiếng tăm lừng lẫy ở Thần

Châu, không ngờ Phong Tam cũng có duyên tu luyện. ân tình của Vô Tướng

thần tông và chủ thượng, Phong Tam vô cùng cảm kích! Phong mỗ đã nghiên

cứu được một phần áo nghĩa từ Thể Hồ Thần Khải, trong vòng hai mươi ngày

nhất định có thể nắm giữ bước đầu.”

Sở Hi Thanh cảm thấy hơi lúng túng.

Hắn lập tức dùng ánh mắt xâm lược để nhìn Sở Vân Vân.

Đôi mắt với vị Bá Võ Vương này, tôn chỉ chính là không biết xấu hổ, không thể

sợ, tốt nhất là phải hung hãn hơn nàng!

Sau đó, Sở Hi Thanh liền thu tầm mắt lại, hắn thua!

Ánh mắt Sở Vân Vân lạnh lẽo như băng, không có bất kỳ cảm xúc gì.

Sở Hi Thanh cảm thấy nếu mình nhìn tiếp, có lẽ hôm nay không đi ra khỏi cánh

cửa này.

Có thể sẽ bị đánh chết!

Bá thể của hắn còn chưa đủ mạnh, không ngại tạm thời nhường nhịn một hai.

Sau đó, hắn nhìn Cuồng Kiếm – Phong Tam với vẻ tán thưởng: “Rất tốt! Lần

này Sở mỗ đi về phía nam, cần phải nhờ Phong tiên sinh bảo vệ, Bình Thiên

Kiếm của ngươi cực kỳ quan trọng.”

Hắn nghĩ thần, Thể Hồ Thần Khải cái quỷ gì?

Hạ Bạch Thạch vốn biết Bình Thiên Kiếm, trình độ của hắn còn cao hơn cả

Kiếm Tàng Phong và Tông Tam Bình nữa kìa.

Có lẽ đây chỉ là một loại ám chỉ, khiến cho Cuồng Kiếm – Phong Tam cảm thấy

là mình biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play