Đám người thỏa luận rất sôi nổi.

“Quả thực là nghiền ép! So sánh với Vô Cực Đao Quân, thiếu niên anh kiệt

trong thiên hạ quả thực là rơm rác.”

“Khi đó, sau khi ta nghe được tin thì cũng chạy đến! May mà chạy đến chậm

một ngày, bằng không thì cũng không còn tiền ở đây uống rượu.”

“Khí vận của Vô Tướng thần tông quá hưng thịnh! Không ngờ sau Bá Võ

Vương, mười năm sau lại có một thiên kiêu khác quật khởi.”

“Đúng vậy! Có thể thấy vùng đất U Châu này vẫn là của Vô Tướng thần tông!

Các ngươi không thấy sao, sau trận chiến đó, thế lực ở khắp nơi đều vội vàng

chạy đến chúc mừng và tiến cống. Uy thế hoàn toàn không kém hơn so với khi

Lý Trường Sinh một người một kiếm ép hoàng thành.”

“Uy thế của Vô Tướng thần tông đã trở lại rồi! Các ngươi thấy không, bây giờ

người của Thiết Sơn Tần thị ở trong thành đều phải cẩn thận, không dám làm

càn ở trước mặt đệ tử Vô Tướng thần tông.”

“Lẽ ra nên như vậy! Vạn Kiếm Sinh quét ngang thiên hạ, có Bán Thần chi thể

mà còn chật vật như một con chó khi đứng trước mặt Vô Cực Đao Quân kìa. Ta

đoán là nhiều nhất mười năm, vị Vô Cực Đao Quân này sẽ bước vào Thiên

Bảng, thậm chí là vô địch thiên hạ như Huyết Nhai Đao Quân ngày xưa.”

“Đáng tiếc! Lão phu thua mất một nửa tài sản vào trận chiến này. Thần Ma Đao

Quân – Vạn Kiếm Sinh. . . haiz! Trước mặt Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh,

hắn cũng xứng xưng Đao Quân? Mất mặt . . .”

Vạn Kiếm Sinh yên lặng uống một hớp rượu.

Hắn có vẻ như không phản ứng gì, nhưng bình rượu trong tay đã xuất hiện một

vết nứt.

Khi Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm chạy đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh

này.

Trong mắt hắn lóe lên một vệt vui mừng: “Xem ra ngươi vẫn rất không cam tâm

với trận chiến này?”

Vạn Kiếm Sinh không nói gì, hắn vẫn nhìn bầu trời với đôi mắt vô thần, hoàn

toàn không để ý đến lời nói của sư tôn hắn.

Trang Nghiêm âm thầm thở dài, cũng biết Vạn Kiếm Sinh sinh lòng oán giận.

Oán giận mình ép hắn phải cúi đầu nhận thua trong trận chiến ngày đó.

“Xem ra Kiếm Sinh ngươi vẫn chưa nhìn rõ nội tâm của bản thân mình, khi đó

dù ngươi tiếp tục thôi phát khí huyết, thì ngươi có thể thắng Sở Hi Thanh sao?

Ngay cả ngươi cũng cho rằng mình không có chút phần thắng nào, vì sao lại

không chịu mở miệng nhận thua?”

Ma Lưu Đao Quân - Trang Nghiêm khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Thua cũng không

sao cả, mấu chốt là nhìn rõ bản thân mình, tỉnh táo lại, chỉnh đốn tín niệm của

bản thân. Chỉ là một trận thua mà thôi, đời này của ngươi, sẽ có rất nhiều trận

thắng bại.”

Hắn biết những câu nói này thật ra không có tác dụng gì.

Vạn Kiếm Sinh thật sự là thua quá thảm, thảm đến mức khiến cho hắn rơi vào

vũng bùn.

Sau đó, Trang Nghiêm chợt đổi giọng: “Ta đã xin phép môn chủ, mấy vị sư thúc

sư bá của ngươi đã đồng ý sử dụng tài nguyên trong kho để chế tạo cho ngươi

một thanh bảo đao. Chuyên phá cương pháp giáp, phá hoại thần niệm!’

Phá cương phá giáp là nhắm vào mười tầng ngoại cương của Sở Hi Thanh, phá

hoại thần niệm là chuẩn bị vì Vĩnh Hằng Bích Chướng.

Màng sáng màu vàng kia chính là dựa vào thần niệm của Sở Hi Thanh.

Vạn Kiếm Sinh cười khổ một chút, tiếp tục uống rượu: “Dựa vào thần binh lợi

khí thì có ý nghĩa gì, lẽ nào niềm tin của ta chỉ có thể dựa vào một cái binh khí

thôi sao?”

Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm nghĩ thầm, cái này dù sao cũng tốt hơn là

đạo tâm của Vạn Kiếm Sinh bị hủy diệt hoàn toàn.

“Sở Hi Thanh luyện Bá thể, cũng là mượn ngoại lực, cũng không phải tất cả lực

lượng đều là của hắn, ví dụ như Mộc Kiếm Tiên. Nếu như khi đó ngươi có một

thanh thần binh phá cương phá giáp trong tay, liền dễ dàng phá tan Bá thể của

hắn.”

Sau khi Trang Nghiêm nói đến đây, lại phát hiện trong mắt Vạn Kiếm Sinh xuất

hiện một điểm sáng.

Có ánh sáng. . . nhưng không nhiều!

Tâm thần Ma Lưu Đao Vương - Trang Nghiêm hơi thả lỏng: “Vì vậy, sau này

ngươi nhất định phải tu luyện thêm một pháp môn chuyên phá cương phá giáp!

Còn cả Thôn Thiên Vô Tẫn Đao của ngươi nữa! Dù trận chiến ngày hôm đó Sở

Hi Thanh có thể thắng ngươi, hắn cũng chỉ dựa vào kỹ xảo mà thôi, nhưng cũng

không thể không thừa nhận, tầng thứ Nhai Tí Đao của Sở Hi Thanh đúng là cao

hơn ngươi một bậc!”

Thật ra hắn không cho là Vạn Kiếm Sinh làm được những thứ này, thì có thể

chống lại Sở Hi Thanh.

Nhưng tạm thời vẫn phải để Vạn Kiếm Sinh lấy lại tự tin đã.

Sau khi Trang Nghiêm nói đến đây, hắn đột nhiên nhìn về phía một bóng người

ở phía xa xa.

Trong mắt Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm lộ ra một tia kinh ngạc.

Nếu như hắn không nhầm, người kia hẳn là Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích

Thiên!

Là cao thủ của gia chủ Sở gia ngày xưa, là gia tướng đứng thứ ba của Kinh Tây

Sở thị, cũng là người xếp hạng 27 Địa Bảng ngày nay.

Vì sao người này lại xuất hiện ở U Châu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play