Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua thay đàn đổi dây, đi bắt cái móng vuốt đang đè trên

trán nó của Toan Nghê.

Tuy nhiên, tiểu Tóc Húi Cua lại bắt vào khoảng không, mỗi lần móng vuốt của

nó vung qua, móng vuốt của Toan Nghê lại chuyển hóa thành một đoàn sương

khói và ngọn lửa đỏ thẫm.

Sau khi chuyển hóa thành khói lửa, lại vẫn có thể trấn áp lực lượng của tiểu Tóc

Húi Cua.

Nhưng tiểu Toan Nghê cũng liều mạng ngửa đầu ra sau, sợ bị móng vuốt của

tiểu Tóc Húi Cua bắt được.

Thật ra tình hình của Toan Nghê cũng không tốt lắm.

Tuy rằng nó mượn lực lượng của chủ nhân, trấp áp con vật nhỏ đang phát điên

này.

Nhưng lực lượng Kính Thiên của tiểu Tóc Húi Cua cũng có trình độ nhất định.

Đối phương chẳng những có Thiên quy đạo luật gần như hoàn chỉnh, mà còn có

lực lượng Báo Ứng nhất định.

Tiểu Toan Nghê phát hiện, nó dùng bao nhiêu lực lượng đế trấn áp tiểu Tóc Húi

Cua, thì bản thân nó cũng phải chịu từng đấy.

Hơn nữa, tiểu Tóc Húi Cua cũng có thể mượn lực lượng từ chủ nhân.

Nó dùng Tru Thiên để trung hòa một bộ phận lực lượng Tuyệt Thiên, còn dùng

bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để rút ngắn khoảng cách giữa song phương.

Mấu chốt là tên này có thể dùng chung một bộ phận Bá thể với Sở Hi Thanh,

một thân da dày thịt béo, không sợ chịu đòn.

Tiểu Toan Nghê không khỏi nhe răng trợn mắt một trận.

Tuy nhiên, nó vẫn vừa trấn áp tiểu Tóc Húi Cua đang múa hai chân trước thành

bánh xe, vừa quan sát tình hình bên phía chủ nhân và Sở Hi Thanh.

Sở Vân Vân chắp tay sau lưng, mặt không cảm xúc mà nhìn Sở Hi Thanh.

“Có thể bắt đầu chưa? Ngươi rốt cuộc muốn làm nóng người bao lâu? Thật ra

cái gọi là làm nóng người này cũng vô dụng, nếu đã là luận bàn, vậy ta nhất

định sẽ dốc hết sức.”

Thật ra trong lòng nàng cũng ngậm lấy vài phần tò mò.

Cái tên này uống nhầm thuốc? Thế mà lại chủ động muốn luận bàn với nàng?

Còn muốn nàng ‘dùng toàn lực’?

Không biết bên trong hồ lô của tên này bán thuốc kia? Đang có âm mưu quỷ

quái gì?

Sở Hi Thanh lại lấy can đảm ở đâu ra mà cho rằng mình có năng lực ‘luận bàn’

với nàng?

Là do Sở Hi Thanh mới cô đọng Thần Ý Đao Tâm và Thần Ý Xúc Tử Đao tầng

mười bảy sao?

Thật kỳ quái, cái tên này không hay làm mấy chuyện tự chuốc khổ vào người

như vậy.

Sở Hi Thanh không trả lời.

Hắn vẫn tiếp tục lắc lắc eo, co tay duỗi chân.

Hắn cũng biết phương pháp làm nóng người này không có tác dụng gì, nhưng

lại có thể giảm bớt căng thẳng trong lòng hắn.

Một lát sau, Sở Hi Thanh thở dài một hơi, lại hít một hơi thật sâu, lúc này mới

đè đao nhìn Sở Vân Vân: “Để cho công bằng, ngươi không được dùng cột cờ

Nghịch Thần Kỳ! Ta sợ ngươi chơi xấu, cho nên tốt nhất là bỏ nó qua một bên.”

Chơi xấu?

Sở Vân Vân suýt nữa cười ra tiếng, lại thản nhiên gật đầu, lời ít mà ý nhiều:

“Có thể, ta cũng không cần.”

Nàng liền ném cột cờ Nghịch Thần Kỳ trong tay áo ra ngoài.

Cột cờ Nghịch Thần Kỳ trong tay nàng chỉ to như cây tắm, sau khi bay ra ngoài

thì lập tức biến lớn, cuối cùng ‘cheng’ một tiếng, cắm ở trên mặt đất.

Sau đó, Sở Vân Vân lại giơ tay hút một cái, một thanh trường thương trên giá

binh khí đã bay vào tay nàng.

Trường thương này cũng là binh khí lục phẩm, nhưng ngoại trừ kiên cố ra thì

không có năng lực gì khác.

“Cũng không thể dùng pháp khí khác, còn cấm dùng chiến đồ.”

Trong mắt Sở Hi Thanh lóe lên một tia hưng phấn dị dạng: “Bằng không thì vẫn

không công bằng!”

Sở Vân Vân được Vô Tướng thần tông trợ giúp, cộng thêm tài nguyên ở Vân

Hải tiên cung, bây giờ không chỉ có hai ba cái pháp khí, mà trên người còn có

tám bức chiến đồ đỉnh cấp nhất.

“Có thể!” Sở Vân Vân lại khoát tay, pháp khí trên người đều bay ra, rồi rơi

xuống một bên.

“Chiến đồ thì ta hết cách rồi, nhưng ta đảm bảo chỉ dùng tám phần lực lượng.”

Sau đó nàng ngước mắt lên, hơi bất mãn nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi thỏa mãn

chưa?”

Sở Vân Vân đã hơi mất kiên nhẫn.

Không biết vì sao, nội tâm của nàng bỗng nhiên hơi bất an, luôn cảm thấy cái

tên này không có ý tốt, mục đích của hắn không chỉ là luận bàn.

“Được rồi!” Sở Hi Thanh lại hít một hơi, sau đó ánh mắt lóe lên: “Cẩn thận!”

Nhưng khi hắn nói chữ ‘Cẩn’ thì đã động thủ.

Chỉ chớp mắt liền tru diệt khoảng cách giữa song phương, sau đó chém ra một

đạo ánh đao màu xích kim, chém thẳng về phía cái cổ thon dài trắng nõn của Sở

Vân Vân.

Nhung ý đồ của Sở Hi Thanh đã thất bại.

Sở Vân Vân không thủ mà phản công, thương trong tay nàng như độc long.

Theo một tiếng ‘đương’ vang lên, toàn thân Sở Hi Thanh bị thương đập bay ra

ngoài ba mươi trượng.

“Đao pháp tốt!”

Sở Vân Vân không khỏi tán thưởng một tiếng.

Ngay khi Sở Hi Thanh bị đánh bay, nàng cũng bị lực lượng phản xạ lại làm cho

trượt lùi bảy trượng.

Sở Vân Vân tự nhiên không phải khen đao đạo của bản thân Sở Hi Thanh, mà là

khen một chiêu Thần Ý Đao Tâm và Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết Nhai Đao

Quân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play