Sở Hi Thanh rất vui vẻ.

Chỉ cần thuyết phục Lý Trường Sinh, như vậy liền nắm chắc năm phần rồi.

“Tông chủ, ta còn có một việc.”

Vẻ mặt Sở Hi Thanh ngưng trọng: “Mấy ngày gần đây, ta muốn rời khỏi tông

môn một chuyến, trở về phía nam một chuyến, có lẽ mất khoảng mấy chục

ngày.”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đi ra ngoài vào thời điểm này?” Lý Trường

Sinh nghe thấy vậy thì không dám tin.

Hắn chỉ cảm thấy da đầu sắp phát nổ.

Bên ngoài Vô Tướng thần sơn bây giờ, có vô số vũ tu đang ẩn núp và chờ đợi,

Sở Hi Thanh lại muốn ra ngoài vào lúc này?

“Đệ tử có lý do không thể không đi.”

Sở Hi Thanh cũng rất bất đắc dĩ, hắn rất muốn đi lấy thứ mà Huyết Nhai Đao

Quân trẻ tuổi kia nói đến.

Trong mắt hắn hiện lên một vệt hàn mang: “Hơn nữa, chuyến đi về phía nam

lần này, đệ tử còn có một ý tưởng khác, có lẽ có thể cải thiện tình cảnh của đệ

tử.”

. . .

Lý Trường Sinh tuyệt đối không phải người dễ bị dao động và lỗ mãng.

Dù là chính miệng Bá Võ Vương nói chuyện thanh tẩy trí nhớ của Hạ Bạch

Thạch, thì hắn vẫn cẩn thận và cẩn thận, triệu tập tất cả đại trưởng lão để thỏa

luận.

Tri Phi Tử tinh thông pháp thuật, Vương Bạch Mi thì lại học nhiều hiểu rộng,

hai người này vừa nghe thấy thì cũng cảm thấy đây là ý nghĩ kỳ lạ, sau đó lại rơi

vào suy tư.

Sở Hi Thanh cũng ở Đại Nhất điện, lắng nghe mọi người thảo luận.

Tất cả mọi người cho rằng thanh tẩy trí nhớ của Hạ Bạch Thạch là có thể làm

được, ít nhất cũng có thể vượt qua cửa ải này, giúp Hạ Bạch Thạch khôi phục

một chút nguyên khí.

Còn về bộ phận phía sau thì mọi người đều không cho ý kiến, bọn họ cũng nửa

tin nửa ngờ.

Nói một cách chính xác hơn, Hạ Bạch Thạch bây giờ không tính là đệ tử Vô

Tướng thần tông, không thể dùng tiền của tông môn.

Nhưng tất cả mọi người đều giàu có, mỗi người lấy một chút ra, liền có thể

dùng Mộng Huyễn Phao Ảnh năm ngày năm đêm, nên tất cả đều nghiêng về

đồng ý.

Sở Hi Thanh càng vui mừng hơn.

Việc của Hạ Bạch Thạch coi như xong.

Còn thẻ Gần Mực Thì Đen có hiệu quả hay không, vậy thì phải xem kết quả của

ba tháng sau rồi.

Không lâu sau, Sở Hi Thanh lại nhận được tin của hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ

Lai.

Thiên Cơ các có ý phát hành một quyển đặc san cho hắn, vì phong phú nội dung

đặc san, hỏi hắn có hứng thú gửi bản thảo cho Thiên Cơ các hay không, chỉ cần

giảng giải một môn đao pháp trung đẳng là được.

Đây chính là thứ Sở Hi Thanh muốn.

Hắn còn nghĩ, một môn làm sao mà đủ? Bây giờ không lấy bản lĩnh của Vô Cực

Đao Quân ta ra, làm sao để người trong thiên hạ tin phục.

Hắn liền chạy đến Tàng Kinh lâu, đổi một quyền Bôn Lôi Thần Điện Đao, một

quyển Ngũ Hành Thần Đao, một quyền Trảm Thiết Đoạn Cương Đao, một

quyển Phá Ma đao pháp.

Đây cũng là những đao pháp lưu truyền rộng rãi trên giang hồ, rất nhiều tán tu

đao khách ở Bắc vực đều tu luyện mấy môn đao quyết này.

Sở Hi Thanh dùng điểm huyết nguyên để tăng chúng lên tầng mười bốn.

Tầng thứ này, đủ để giảng giải và thuyết minh rồi.

Sở Hi Thanh cũng không mất nhiều điểm huyết nguyên, bốn môn cộng lại chỉ

hơn sáu vạn điểm.

Hắn cũng biết đạo lý không nỡ trẻ nhỏ thì không bẫy được sói,, vì thế cũng

không keo kiệt.

Chỉ là sau khi đổi xong, loại cảm giác tìm ra đao quyết từ trong nơi sâu xa ở trí

nhớ của mình, lại làm cho hắn cảm thấy khá quái lạ.

Hồ Khản và Hồ Lai thì lại bị dọa sợ.

Bọn họ không ngờ Sở Hi Thanh lại cho bọn họ một ‘vui mừng’ như vậy.

Tận bốn môn đao quyết trung đẳng, nội dung rất nhiều, nhưng chất lượng thế

nào thì chưa biết.

Tu vị của bọn họ chỉ là thất phẩm, kiến thức võ đạo chỉ có hạn, nên cũng không

hiểu nhiều.

Nhưng hai huynh đệ bọn họ lại nghĩ đến, vị Sở sư huynh này rất thích danh

tiếng, yêu danh như mạng.

Thử hỏi sao Sở Hi Thanh có thể tự làm mình mất mặt xấu hổ được?

Sở Hi Thanh nhất định là vô cùng tự tin, bằng không thì hắn tình nguyện từ chối

chứ cũng không lấy trình độ cùi bắp để đi khoe khoang.

Hồ Khản và Hồ Lai cũng yên tâm làm khách ở Thiên Lan cư của Sở Hi Thanh,

trò chuyện chơi đùa, uống rượu ăn thịt, đến tận đêm khuya mới cầm bản thảo

của Sở Hi Thanh rồi cáo từ.

Sở Hi Thanh tự mình đưa hai người xuống núi, nhìn bóng lưng Hồ Khản và Hồ

Lai, trong lòng hắn đầy chờ mong.

Luận Võ Thần Cơ sắp phát hành rồi, ngay ở hai ngày sau.

Cùng lúc đó, Thiên Cơ Võ Phổ cũng sẽ phát thêm một kỳ đặc san.

Chỉ là không biết hai quyển sách này sẽ mang lại cho hắn bao nhiêu điểm huyết

nguyên.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vô chiêu mà thắng, đánh bại Thần Ma Đao Quân – Vạn

Kiếm Sinh, việc này cũng đã bắt đầu truyền bá trong giang hồ, đang nhanh

chóng lên men.

Khi bóng người Hồ Khản và Hồ Lai biến mất, Sở Hi Thanh liền quay người đi

lên núi, hắn lại phát hiện một màn sáng hiện ra ở trước mắt mình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play