Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn lên không trung một cái, rồi lại không để ý đến.

Hắn lại cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thần Ma Đao Quân – Vạn Kiếm Sinh.

“Sư tôn của ngươi nói ta thắng, nhưng đây là một trận luận bàn bất luận sinh tử,

là chuyện giữa hai người chúng ta, hắn nói không tính. Có điều, nể mặt sư tôn

ngươi, ta vẫn đồng ý cho ngươi một cơ hội, Vạn Kiếm Sinh, ngươi chịu thua

chưa?”

“Giết!”

Vạn Kiếm Sinh ho ra máu, ánh mắt đỏ bừng, bắp thịt toàn thân bành trướng,

bên ngoài cơ thể thậm chí còn xuất hiện từng tia từng tia hoa văn màu máu.

Ma Lưu Đao Quân – Trang Nghiêm ở trên trời giận không nhịn nổi, tay cầm

đao đã nổi gân xanh.

Sở Hi Thanh này quả thực là giết người tru tâm!

Hắn muốn phá hủy đạo tâm của Vạn Kiếm Sinh!

Nhưng tình hình của Vạn Kiếm Sinh lại làm cho hắn hoảng sợ hơn.

Lúc này, huyết mạch nhân tộc của Vạn Kiếm Sinh đã có dấu hiệu tan vỡ.

Hắn vẫn có thể tiếp tục thôi pháp lực lượng, nhưng sau đó lại không thể duy trì

trạng thái cân bằng trong cơ thể.

Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch cảm nhận được khí cơ ác liệt lạnh lẽo

của Ma Lưu Đao Quân – Trang Nghiêm, hắn lại lắc đầu, ánh mắt đầu khinh

thường: “Trang huynh, đây chính là ngươi không đúng. Nhận thua, đây chính là

đạo lý mà nông phu hương dã cũng hiểu. Nếu đã bại, vậy thì dứt khoát chịu thua

là được.”

“Ngày xưa ta bại trong tay ngươi, khi đó ta cũng không có gì để nói. Những

người thua trong tay Vạn Kiếm Sinh kia, có ai không thành thật nhận thua? Đến

lượt đồ đệ của ngươi, sao liền không thua nổi rồi?”

Sắc mặt Trang Nghiêm đen xì, âm trầm như nước, nhưng chung quy vẫn không

có động tác gì.

Hắn nhìn dáng vẻ chật vật và giãy dụa của Vạn Kiếm Sinh ở bên dưới, trong

lòng không khỏi thở dài, tây cầm đao lại nổi gân xanh: “Kiếm Sinh, chịu thua

đi! Ngươi đã bại rồi, cậy mạnh là chuyện vô bổ.”

Vạn Kiếm Sinh nửa quỳ trên đất, ánh mắt uất hận, giận dữ, không cam lòng mà

nhìn nhau với Sở Hi Thanh.

Trong mới đối phương chỉ có lạnh lùng và khinh bỉ, làm cho nội tâm của hắn

càng tức giận hơn.

Thời khắc này, hắn cảm thấy mình đã hiểu cảm giác của đám người thua trong

tay mình kia.

Vạn Kiếm Sinh lại không thể nhịn được cảm giác bị người ta khinh thường, bị

người coi như giun dế này!

“Rống!”

Vạn Kiếm Sinh phát ra tiếng gầm như dã thú, ngọn lửa quanh người càng ngày

càng mãnh liệt.

Mấy lần hắn muốn đứng lên, nhưng đều bị Sở Hi Thanh dùng thần niệm và đao

ý trấn áp.

Vạn Kiếm Sinh cũng thử ngưng tụ đao ý, nhưng con cự thú Thao Thiết kia vừa

mới thành hình thì đã bị đối phương đánh nát bấy.

Vạn Kiếm Sinh chẳng những không thể thành công, trái lại còn bị thương nặng

hơn, máu thịt nổ tung, sương máu tung bay.

“Vô dụng!’

Sở Hi Thanh tay đè đao, cười khẽ.

Dù ánh mắt của Vạn Kiếm Sinh hung ác lãnh khốc như hung thú viễn cổ, như

muốn nuốt sống người, thì hắn vẫn không thèm né tránh.

“Nếu như đây là giãy dụa cuối cùng của ngươi, vậy thì không khỏi quá mềm

yếu rồi!”

Cái cổ của Vạn Kiếm Sinh nhất thời to lên, gân xanh trên đó cũng rung động

kịch liệt, để người lo lắng những thứ này sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

“Chịu thua!’

Ma Lưu Đao Quân – Trang Nghiêm ở trên bầu trời bỗng nhiên hừ lạnh một

tiếng, nhấn mạnh: “Kiếm Sinh, ngươi muốn hủy diệt bản thân mình sao? Có ý

nghĩa sao? Thua liền thua, đừng để sư phụ xem thường ngươi.”

Vạn Kiếm Sinh nghe vậy thì sững sờ, khí cơ toàn thân cũng hơi ngưng lại.

Sau đó, toàn thân hắn như quả bóng xì hơi, da thịt căng phồng đã co rút lại như

ban đầu.

Một thân khí huyết và chân nguyên cũng từ thịnh chuyển suy, lại không thể khôi

phục như cũ.

Vạn Kiếm Sinh còn nhìn nhau với Sở Hi Thanh, trên mặt đã là một mảnh tro

tàn, hai mắt cũng tối om, không còn ánh sáng.

“Ta chịu thua!”

Hắn không chỉ như người chết, mà giọng nói cũng trầm thấp, không có nửa

điểm sinh lực.

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, hắn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Nếu Vạn Kiếm Sinh tiếp tục chống đỡ, hắn không cần xuất đao thì huyết mạch

của Vạn Kiếm Sinh cũng tan vỡ, sẽ tự hủy.

Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của Vạn Kiếm Sinh, cũng coi như là bị hủy diệt rồi

nhỉ?

Thần sắc Sở Hi Thanh bình tĩnh, chắp tay thi lễ: “Đa tạ!”

Sau đó, hắn bay về phía sau với dáng vẻ nhẹ nhàng phiêu dật, hộp kiếm sau

lưng cũng biến thành hình dạng kiếm chu, đỡ thân thể của hắn.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại ôm quyền với đám võ tu giang hồ ở bốn phía: “Chư vị

bằng hữu đều đến đây vì Sở mỗ? Có nói người ở xa đến là khách, tuy rằng vì

việc tu hành nên Sở mỗ không thể tự mình tiếp khách, nhưng có thể cho chư vị

đồng đạo một chút tiện lợi.”

“Từ hôm nay trở đi, chư vị chỉ cần báo tên Sở mỗ ở bất kỳ nhà khách sạn nào

dưới chân núi, đều có thể ăn ở miễn phí mười ngày. Nếu như chư vị thiếu tiền,

có thể lấy lộ phí về nhà từ chưởng quỹ nơi đó, cũng báo tên của ta là được. Sau

đó Đạo thị nhà ta sẽ đích thân đến cửa, dâng tặng chư vị một ít lễ vật nhỏ. Đều

là đặc sản nơi này, chư vị chớ trách!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play