Thói đời chính là như vậy.

Đối với một ít người mà nói, có những thứ là dễ như trở bàn tay, nhưng có

những người phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đã được.

Ví dụ như Tiểu Chiêu, chỉ mới mấy năm mà nàng đã từ cửu phẩm thượng vào

thẳng tứ phẩm rồi!

Tốc độ tu hành này không chỉ là độc nhất vô nhị trong yêu tộc, mà nhân tộc

nghe vào cũng phải kinh hãi.

“Tuy nhiên, Tiểu Chiêu ngươi tu luyện quá nhanh, dù có trí nhớ trong huyết

mạch cũng không chống đỡ nổi tu vị bây giờ của ngươi,. Mấy năm tiếp theo,

ngươi phải lấy ổn làm chủ, lắng đọng một hai. Nếu không cần dùng Đế Lưu

Tương thì đừng dùng.”

Vẻ mặt Sở Hi Thanh rất nghiêm túc, nhắc nhở xong thì lại lấy một khối đá xanh

ra: “Nào, nhỏ một giọt máu lên tảng đá này đi.”

Đó chính là mảnh vỡ Thần Khế thiên bi!

Sở Hi Thanh mới không để thứ này ở trong Vân Hải tiên cung.

Thần Ngao Tán Nhân kia rất xấu, không thể tin hết.

Huống hồ, nếu nói nơi nào an toàn nhất trên thế gian, vậy Vân Hải tiên cung có

thể an toàn hơn Vô Tướng thần sơn sao?

Ngự Vân Tưởng mang thuyền Bình Thiên đến, thật ra là vì hộ tống Sở Vân

Vân, nhưng danh nghĩa là hộ tống Thần Khế thiên bi này.

“Đây là thứ gì?” Bạch Tiểu Chiêu không hiểu lắm, nhưng vẫn nhỏ một giọt máu

lên tảng đá.

Sở Hi Thanh cũng không giải thích ngay.

Hắn đã tìm thấy Lưu Nhược Hi, cũng bảo nàng nhỏ một giọt máu lên khối đá.

Chờ đến khi xong xuôi, lúc này Sở Hi Thanh mới cười nói: “Thứ này bắt nguồn

từ viễn cổ, có dị năng thần kỳ. Chỉ cần người nhỏ một giọt máu lên nó, đều có

thể mượn năng lực của nó để truyền tin, liên lạc. Có người nói thiên địa tam

giới, cửu tiêu cửu tuyền đều không thể ngăn cách.”

“Thật sao?” Bạch Tiểu Chiêu hơi kinh ngạc, nóng lòng muốn thử.

Lục Loạn Ly đứng cạnh Lưu Nhược Hi, nàng như cười như không mà nói: “Lợi

hại là lợi hại, nhưng mà cần mười vạn lượng bạc một chữ, Tiểu Chiêu ngươi có

thể thử xem>’

Lúc này, Bạch Tiểu Chiêu liền từ bỏ ý nghĩ thử nghiệm.

Nàng đếm móng vuốt của mình, kiểm kê những thứ Lê Sơn Lão Mẫu cho nàng,

mười cái, trăm cái, ngàn cái, vạn cái. . . thật là khó nha!

Chỉ một lát sau, Bạch Tiểu Chiêu liền chán nản gãi gãi đầu, nàng không biết số

học, đếm mãi không hết, nhưng hẳn là có thể viết hơn một ngàn chữ.

Không đúng, cũng có thể là một vạn chữ, đúng không nhỉ?

Lúc này, Sở Hi Thanh đang nói chuyện với Lưu Nhược Hi.

Lưu Nhược Hi cực kỳ vui mừng khi bọn họ trở về, nhưng nàng vẫn kiên quyết

từ chối lễ vật của Sở Hi Thanh.

“Không công không nhận lộc!”

Lưu Nhược Hi lắc đầu, nàng cầm đao trong tay, ánh mắt tự tin và cố chấp:

“Thuộc hạ thật sự nợ chủ thượng quá nhiều, nhiều đến mức không biết trả thế

nào. Thật ra đi theo chủ thượng đã là cơ duyên lớn nhất của thuộc hạ rồi. Chủ

thượng đã giúp ta trúc căn cơ, vậy ta phải tự mình lấy những thứ tiếp theo.”

Sở Hi Thanh lại nghĩ đến việc bọn họ cầm cột cờ Nghịch Thần Kỳ từ trong tay

Lưu Nhược Hi.

Cô bé này nợ bọn họ sao? Chưa chắc.

Tuy nhiên, nếu Lưu Nhược Hi đã kiên trì, Sở Hi Thanh cũng không ép buộc.

Sở Hi Thanh trái lại rất thưởng thức nàng, hắn vỗ vai Lưu Nhược Hi: “Rất có

chí khí! Như vậy ta sẽ chờ mong ngươi và Loạn Ly khải hoàn trở về.”

Sau đó, hắn đưa một thẻ ngọc màu xanh vào trong tay Lưu Nhược Hi.

“Ngươi không muốn pháp khí, vậy thì mang thứ này đi. Trước khi tiến vào bí

cảnh, cố gắng nhớ kỹ nó.”

Đó là địa hình bí cảnh thời gian mà Sở Vân Vân thôi diễn ra.

Lục Loạn Ly cũng cầm, nhưng bản đồ này lại là Sở Vân Vân thôi diễn riêng cho

Lưu Nhược Hi.

Có thể thấy được, Bá Võ Vương yêu thương và coi trọng cô bé này thế nào.

Tiếp đó, Sở Hi Thanh lại định dặn dò hai cô bé vài câu, nhưng hắn phát hiện

mình đã không có cơ hội. Một đống sự đệ sư muội đã bao vây hắn rồi.

Bọn họ chỉ đơn giản là muốn chiêm ngưỡng phong thái của Sở Hi Thanh ở

khoảng cách gần, có vài người thì xin lời bạt, tương tự như chữ ký tên thời hiện

đại.

Còn có một ít người muốn thỉnh giáo võ học, nhưng khi thấy chung quanh quá

nhiều người, thì đều tự giác từ bỏ ý nghĩ này.

Sở Hi Thanh rất là bất đắc dĩ.

Đám sư đệ thì cũng thôi, các sư muội thì lại không tiện từ chối.

Ngay khi Sở Hi Thanh ứng phó đến không biết trời đất đâu, thì lại nghe thấy

một giọng nữ lành lạnh truyền đến: “Phía trước chính là Sở sư huynh?”

Âm thanh này vượt qua những tiếng động huyên náo ở đây, truyền vào tai Sở Hi

Thanh.

Sở Hi Thanh ngẩng đầu nhìn theo âm thanh, phát hiện đó một nữ tử mặc giáp

váy hai màu đỏ và bạc, phong thái trác tuyệt, nàng đang đứng ở ngoài ba mươi

trượng, cười nhìn hắn.

Sở Hi Thanh lập tức nheo mắt mắt lại.

Nữ tử này chính là Thiết Sơn quận chúa Tần Tịch Nhan!

Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh lại nghe thấy tiếng chuông cực lớn truyền ra từ trên

đỉnh núi Vô Tướng thần sơn.

Tiếng chuông này hùng hồn sang sảng, truyền khắp thần sơn, rung động nhân

tâm.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người cũng vì thế mà kinh ngạc, tất cả đều dồn

dập nhìn về phía đỉnh núi.

Tất cả mọi người không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Tại sao vô duyên vô cớ mà Tổ Sư đường lại gõ chuông?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play