“Có đạo lý là có đạo lý, tịa sao còn đạo lý lệch?”

Kiếm Tàng Phong lắc đầu, sau đó lại nhìn Phương Bất Viên với vẻ kinh dị:

“Nghe nói Phương sư đệ đã xin nghỉ, chuẩn bị ra ngoài một quãng thời gian.

Nếu ta đoán không sai, sư đệ chuẩn bị lên phía bắc để tìm nơi Hỗn Nguyên,

thăng cấp tứ phẩm đúng không?”

Phương Bất Viên nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Ngươi nghe được tin tức

từ đâu? Sao lại nhanh nhạy như thế? Là tông chủ đại nhân?”

“Là cha ngươi!”

Kiếm Tàng Phong hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi chuẩn bị lên cấp, lại không mời ai

đi theo hộ pháp, cha ngươi thấy lo lắng, cho nên mới nhờ ta hỏi ngươi.”

Sau đó hắn lại vô cùng bất ngờ nói: “Ta cũng không ngờ, ngươi sẽ chọn thăng

cấp tứ phẩm vào thời điểm này, ta tưởng rằng ngươi còn kéo dài thêm mấy năm

nữa.”

“Không kéo nổi!” Phương Bất Viên cười tự giễu: “Không phải Kiếm sư huynh

cũng vậy sao? Nếu như ta không đoán sai, vị trong này hẳn là Tần sư tỷ đúng

không?”

Hôm qua, khi Ngự Vân Tưởng nói chuyện với Sở Vân Vân thì đã cố ý dùng

pháp môn để che đậy tai mắt của bọn họ.

Nhưng từ thái độ của Yến Quy Lai và Ngự Vân Tưởng với Sở Vân Vân,

Phương Bất Viên cũng có thể đoán được một hai.

Phương Bất Viên nhận ra bộ chiến giáp kia!

Đó là Đại La Hỗn Nguyên giáp của Bá Võ Vương Tần Mộc Ca!

Có thể để tông môn coi trọng như vậy, cho vay tận bảy bức chiến đồ đỉnh cấp.

Cả thế gian này cũng chỉ có một người.

Ánh mắt Kiếm Tàng Phong hơi đổi, nhưng cũng không nói gì.

Tuy rằng Phương Bất Viên đoán được, nhưng vì môn quy hạn chế nên hắn

không thể trả lời.

Tự hiểu lẫn nhau là được.

Mà lúc này, Nhậm Tiếu Ngã giao thiệp với Chu Lương Thần không có kết quả,

liền vác đao đi qua sau lưng bọn họ.

Hắn bất mãn liếc mắt nhìn hai người: “Đang vụng trộm nói cái gì vậy? Lén lén

lút lút, không dám cho người khác nghe?”

Sau đó, thần sắc Nhậm Tiếu Ngã hơi động: “Hai người các ngươi đang nói đến

vị ở trong kia? Thật ra chẳng cần biết nàng là ai, chúng ta đều nên phòng ngừa

chu đáo. Tông môn bây giờ không chịu nguy hiểm.”

Mọi người nghe vậy thì ngẩn người, không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn vị

Tam Trì Cư Sĩ này.

Nhậm Tiếu Ngã không khỏi lườm bọn họ một cái: “Ta phản ứng chậm một chút,

chứ không phải tên ngốc. Há có thể không biết thời cuộc bây giờ? Không biết

thái độ của đám người kia?”

“Quả thực!”

Tông Tam Bình thấy buồn cười, sau đó liền nắm chặt kiếm, phóng tầm mắt nhìn

ra ngoài cửa sổ: “Nhậm sư đệ là gặp lá rơi thì biết tuổi tướng trong mộ, nhìn

băng trong bình là biết thiên hạ lạnh lẽo.”

Gió nổi báo giông bão sắp đến, mây đen ép thành thành muốn vỡ.

Chỉ là không biết kiếm trong tay hắn có thể chém nát gió bão mây đen này

không?

. . .

Trong phòng, sắc mặt Sở Vân Vân hiện ra một chút đỏ ửng.

Nàng ngồi sau lưng Sở Hi Thanh, không khỏi tức giận mà trừng mắt nhìn thiếu

niên phía trước: “Ngươi gào cái gì mà gào? Chút đau đớn này mà cũng không

nhịn được?”

Sở Vân Vân đã có thể tưởng tượng ra hình tượng của mình bây giờ trong lòng

đám sư đệ kia.

Nếu như nàng thật sự đánh Sở Hi Thanh thì cũng thôi.

Vấn đề là không có!

Sở Vân Vân thật sự đang giúp Sở Hi Thanh tu luyện Bất Ma, đồng thời dùng

Nghịch Thần chi hỏa để giúp hắn luyện thể.

Mất mặt ở trước mặt mấy tên sư đệ này thì cũng thôi.

Mấu chốt là trên thuyền còn có hai vị sư thúc, bọn họ sẽ nghĩ như vậy sao?

Sở Vân Vân đã hối hận vì mình quá hấp tấp!

Bất cẩn!

Biết thế thì chờ bọn họ trở về Thiên Lan cư, sau đó lại giúp Sở Hi Thanh cũng

không muộn.

“Ta cũng muốn nhịn!”

Mặt Sở Hi Thanh đã sắp nhăn thành bánh quẩy, hắn nhe răng trợn mắt: “Vấn đề

là không chỉ đau một chút thôi. Vừa bị đánh vừa bị Nghịch Thiên chi hỏa chết

tiệt này đốt, không bằng Vân Vân ngươi thử xem?”

Hắn thật sự rất muốn nhẫn nại, không muốn phát ra âm thành.

Cái này rất mất mặt, hắn không có sĩ diện sao?

Nhưng mà thực sự không nhịn được.

Sở Hi Thanh tự nói với mình, Vân Vân quả thực là không vì giận dỗi mà trừng

trị hắn.

Hắn thật sự tin.

“Ta không có lực lượng Bất Ma, thử làm gì.”

Sở Vân Vân bĩu môi: “Nghịch Thần chi hỏa có thể chữa trị ám thương trên cơ

thể, còn có thể gia tăng các loại kháng tính.”

Sau đó, giọng nói của nàng lại nghiêm túc: “Ta nghiên cứu Nghịch Thần chi hỏa

một năm, phát hiện thứ này không chỉ là ngọn lửa Nguyên sơ đầu tiên trên trần

thế, mà còn là một loại Tâm hỏa phàm thế, đến từ vạn dân Thần Châu, bắt

nguồn từ ý niệm cầu sinh và phản kháng thuần túy nhất trong lòng người.”

“Trên một trình độ nào đó, nó thật ra là cùng một loại với Hồng Liên Nghiệp

Hỏa. Thứ này không chỉ có thể giúp ngươi cường hóa thân thể, còn có thể thiêu

đốt nguyền rủa của thần linh, sau này mặc kệ là đánh vỡ giới hạn người và thần,

hay là chứng đạo Vĩnh Hằng, thì đều dễ dàng hơn, có thể nói là có rất nhiều chỗ

tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play