Sau ba ngày ba đêm, cây thước và cây cân cực lớn ở trên không trung Vân Hải

tiên cung kia bỗng nhiên hóa thành từng điểm linh quang rồi tiêu tan.

Phù văn óng ánh trên mặt đất cũng bắt đầu lụi tàn.

Cách đó không xa, Sở Hi Thanh lại cảm thấy như cảnh bị mất điện ở kiếp trước

vậy.

“Điện hạ cần gì phải như vậy?” Yến Quy Lai thu hồi chân nguyên xong thì nhíu

mày lại: “Thật ra còn có thể kéo dài thêm năm ngày, ta còn có rất nhiều lực

lượng.”

Hắn vốn có thể loại bỏ nhiều độc chú hơn.

Nhưng Sở Vân Vân lại chủ động kết thúc.

Sở Vân Vân khẽ lắc đầu: “Thật sự không cần thiết, nếu tiếp tục thì sẽ tổn

thương đến căn cơ của sư thúc. Độc chú và thần chú còn lại, để ta tự lo là

được.”

Sau đó, vẻ mặt nàng nghiêm túc, vô cùng cảm kính mà thi lễ về phía Yến Quy

Lai: “Đa tạ sư thúc giúp ta, với ta mà nói, việc này không khác gì đường cùng

thấy lối thoát, đệ tử vô cùng cảm kích.”

“Cái này thì tính là gì? Ta mới loại bỏ được mấy phần độc chú trên người ngươi

chứ?”

Yến Quy Lai lắc đầu tự giễu, sau đó lại hít một hơi: “Cũng được! Nếu ngươi

không muốn, vậy thì thôi.”

Hắn nghĩ đến những nguy hiểm mà Vô Tướng thần tông phải đối mặt, cũng

không tiếp tục kiên trì.

Thật ra hắn cho rằng Sở Vân Vân khôi phục thì sẽ có tác dụng nhiều hơn hắn.

Dù chỉ có thể sử dụng một phần mười chân nguyên, thì Sở Vân Vân cũng sẽ

mạnh hơn hắn.

Yến Quy Lai lại liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh và Kiếm Tàng Phong, ánh mắt đầy

vui mừng: “Không tệ! Xem ra các ngươi đều có tiến bộ không nhỏ.”

Không ngờ Kiếm Tàng Phong đã lên cấp tam phẩm hạ!

Sở Hi Thanh thì đã vào ngũ phẩm thượng!

Không chỉ hai người này thăng cấp, Chu Lương Thần cũng vậy.

Kế Tiễn Tiễn cũng lên cấp tứ phẩm thượng.

Nhưng trong mắt Yến Quy Lai, chỉ có hai đệ tử thiên tài này thôi.

Mỗi khi bọn họ thăng một cấp, thì sức chiến đấu sẽ tăng trưởng rất nhiều.

Sau đó, Yến Quy Lai lại nhìn về phía một người khác.

Đó là Đại trưởng lão Thiên Khí viện Ngự Vân Tưởng!

Yến Quy Lai khẽ mỉm cười: “Mang đồ đến chưa?”

Vẻ mặt Ngự Vân Tưởng khó chịu, trừng mắt nhìn Yến Quy Lai: “Phụng mệnh

lệnh tông chủ, ta vô cùng khẩn trương, tụ tập rất nhiều người để chế tác chiến

đồ và cải tạo pháp khí có Mộc Ca. Trong bảo khố của chúng ta đúng là có một ít

đồ, nhưng đó đều là đồ còn thừa lại, sao có thể xứng với Bá Võ Vương!”

“Kết quả ta vội vã chạy đến đây, ngươi lại vẫn còn trừ độc ở nơi này. Biết thế

thì ta đã chậm một chút, bỏ thêm công sức vào những pháp khí kia rồi.”

Sau đó, Ngự Vân Tưởng lại nhìn về phía Sở Vân Vân, ánh mắt vừa vui mừng

vừa thương tiếc: “Trước khi đến đây, ta vẫn không dám tin tưởng, mãi đến khi

tận mắt nhìn thấy. . .Tần nha đầu, đúng là ngươi rồi! Ngươi thật sự trở về rồi!”

Hắn dùng giọng nói khẳng định, bởi vì hắn đã xác định Sở Vân Vân là Tần Mộc

Ca!

Sở Vân Vân nở nụ cười nhợt nhạt, khom người đáp lại Ngự Vân Tưởng: “Đệ tử

gặp qua Ngự sư thúc!”

Ngày xưa, khi nàng ở Vô Tướng thần tông thì cũng mời Ngự Vân Tưởng chế

tạo vài món pháp khí, cho nên cũng có tiếp xúc.

Nàng đứng thẳng người, áy náy nhìn Ngự Vân Tưởng: “Vẫn phải nói xin lỗi với

sư thúc, đệ tử đã để ngài thất vọng rồi.”

“Vậy thì không cần.”

Ngự Vân Tưởng lắc đầu, vẻ mặt cảm khái: “Gia tộc ràng buộc, huyết mạch ràng

buộc, nào có thể nói thả xuống là thả xuống? Ta có thể hiểu được. Đám người

xuất thân từ thế gia các ngươi chính là như vậy, quá nhiều ràng buộc. Vô Tướng

thần tông có thể bao dung các ngươi, nhưng mỗi lần các ngươi lại tự đứng ngoài

tông môn.”

Sở Vân Vân nghe vậy thì thần sắc phức tạp, nàng hơi gật đầu: “Hơn mười năm

trước, đệ tử không thể không rời khỏi Vô Tướng thần tông. Nhưng mà bây giờ,

nếu đệ tử đã trở về, thì sẽ không rời đi nữa.”

Ngày xưa, nàng khó trái mệnh của phụ thân.

Nhưng mà bây giờ, quan hệ của nàng và gia tộc đã là số không.

Thế gian này đã không còn Tần Mộc Ca, chỉ có Sở Vân Vân!

Ngự Vân Tưởng rất nhạy cảm, nghe vậy thì thần sắc hơi động.

Hắn nghe lời nói của Sở Vân Vân, Ngự Vân Tưởng liền đoán được có một số

người trong Thiết Sơn Tần thị đã tham dự vào cái chết của Tần Mộc Ca khi xưa.

Cũng chỉ có bị người chí thân bán đứng, mới khiến Bá Võ Vương rơi vào hoàn

cảnh nguy hiểm.

Nha đầu này. . . nàng nhất định là rất đau khổ. . .

“Trước chuyện kia không đề cập đến cũng được, làm người vẫn phải nhìn về

phía trước. Đến đây, đây là thứ tông chủ đại nhân bảo ta mang đến cho ngươi.”

Ngự Vân Tưởng không muốn vạch vết sẹo trong lòng Sở Vân Vân, hắn cười

tủm tỉm, lấy một đống đồ trong pháp khí không gian ra ngoài.

“Đầu tiên là chiến đồ, tổng cộng bảy cái. Chúng ta lấy năm cái trong kho, lại

chế tạo thêm hai cái. Trong đó bao quát cả ‘Hỗn Nguyên Vô Tướng Thần đồ’ và

‘Hỗn Độn thần đồ’, còn có ‘Bàn Cổ tâm đồ’, đều tương đối thích hợp với công

pháp và huyết mạch của ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play