“Mấy năm? Ta thấy mấy chục năm nữa ngươi cũng không hoàn thành nổi! Ta

đã nói với ngươi rồi, nếu như ngươi dùng BÌnh Thiên Kiếm và Lượng Thiên

Kiếm làm căn cơ cho Dịch Thiên Kiếm của ngươi, thì có thể làm ít mà công

nhiều.”

“Thử hỏi giao dịch há có thể thiếu thước và cân sao? Đúng rồi, gần đây ngươi

lại tu luyện hai môn kiếm pháp này rồi đúng không? Chạy loạn như con ruồi lâu

như vậy, bây giờ vẫn phải nghe ta?”

Lời nói của Nhậm Tiếu Ngã hàm chứa châm chọc, sau đó lại cảm thấy không

đúng: “Sở sư đệ đâu? Hắn đi đâu rồi, vì sao không thấy?”

Mọi người nghe vậy thì đều có thần sắc khác nhau, nhưng đều im lặng không

lên tiếng, lòng thầm nói vị này không hổ là Tam Trì Cư Sĩ.

Phản ứng quá chậm, khi Sở Vân Vân vừa bước vào trận pháp thì Sở Hi Thanh

đã trốn đi rồi, nhìn phương hướng thì hắn là đi đến cửa cung.

Kiếm Tàng Phong âm thầm lắc đầu, lòng bội phục của hắn với Sở Hi Thanh quả

thật là không thể diễn tả được bằng lời.

Lúc này, Sở Hi Thanh đúng là đã chạy đến cửa cung.

Hắn là tiễn Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y.

“Thành chủ chờ đã!”

Khi Sở Hi Thanh nhìn thấy một vệt bóng trắng nơi cửa cung, vẻ mặt nhất thời

buông lỏng.

Cũng may là hắn đuổi theo kịp.

Sở Hi Thanh lập tức gia tăng tốc độ, rơi vào trước người Vấn Thù Y.

“Xin mời thành chủ dừng chân, ngài còn quên một chuyện.”

Trưởng Tôn Binh Quyền ở sau lưng Vấn Thù Y nhíu chặt lông mày, hắn lấy lại

tinh thần, nhìn Sở Hi Thanh với vẻ cảnh giác.

Cái tên tạp chủng này lại muốn gì nữa? Lại tìm mẫu hậu của hắn để làm gì?

Trưởng Tôn Binh Quyền rất bất đắc dĩ.

Hắn cảm thấy Vấn Thù Y có tâm tình dị thường với Sở Hi Thanh.

Cũng cảm giác được Sở Hi Thanh không có ý tốt.

Nhưng Trưởng Tôn Binh Quyền lại không thể làm gì cả.

Vấn Thù Y không thèm để ý đến hắn, cũng sẽ không nghe hắn.

“Chuyện gì?”

Vấn Thù Y nhìn khối đá màu xanh trong tay Sở Hi Thanh, sau đó vẻ mặt thoải

mái: “Thần Khế thiên bi?”

Sở Hi Thanh gật đầu: “Thành chủ cần nhỏ một giọt máu vào vật này, không cẩn

tinh huyết bản mệnh, máu tươi bình thường là được. Như vậy mới có thể dùng

bí pháp để liên lạc từ xa.”

Trong năm ngày này, không phải hắn không làm gì cả.

Ngoại trừ tu hành như bình thường ra, Sở Hi Thanh còn luyện hóa khối đá này,

và hỏi cách sử dụng từ chỗ của Thần Ngao Tán Nhân.

Vấn Thù Y liếc nhìn khối đá xanh trong tay Sở Hi Thanh với ánh mắt phức tạp.

Đầu tiên, nàng phất tay áo, ra hiệu cho đám người Trưởng Tôn Binh Quyền rời

xa.

Sau đó Vấn Thù Y mới ngưng giọng nói: “Các hạ. . .”

“Thành chủ gọi ta Hi Thanh là được.” Sở Hi Thanh mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên

hào phóng, khí chất ấm áp như ánh mặt trời.

Sau mũ giáp, khóe môi Vấn Thù Y khẽ vểnh lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn

ba phần: “Hi Thanh, hai sách Giới Luật ẩn chứa lực lượng Giới Luật, vậy ngươi

có biết Thần Khế thiên bi này đại diện cho lực lượng gì không?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì suy tư: “Khế Thiên?”

“Đúng, chính là lực lượng khế ước!”

Vấn Thù Y hơi gật đầu: “Ngày xưa, Thiên đế đời đầu chế tạo thứ này, lập ra

Thần khế. Phàm là người đưa máu tươi vào trong này, lưu tên trên bia, đều sẽ bị

Thần khế chế ước.”

“Mà lúc thiên đình còn mạnh mẽ, không biết bao nhiêu thần linh đã ghi danh

lên trên bia. Đây chính là vì sao đám thần linh kia đều mơ ước nó, Dương Thần

– Hạo Thiên cũng không tiếc tất cả để thu hồi vật này.”

Vẻ mặt Sở Hi Thanh từ từ trở nên nghiêm túc.

Hắn đã hiểu vì sao Thần Ngao Tán Nhân lại nói thứ này có thể ngăn cản các

thần.

Nếu như Vấn Thù Y lưu lại máu tươi trên bia đá, tương lai có thể bị hắn chế

ước.

Nếu như mảnh vỡ bia đá này rơi vào tay người khác, như vậy thì sẽ là một uy

hiếp không lớn không nhỏ với Vấn Thù Y.

Như vậy, Thần Ngao Tán Nhân bảo bọn họ nhỏ máu vào trong bia, thì lại có

mục đích gì?

Sở Hi Thanh cảm thấy vị này rất xấu.

“Tuy nhiên, Thần Khế thiên bi này đã bị tổn hại rất nặng, lực lượng của nó đã

không còn bao nhiêu, ta cũng tin tưởng ngươi.”

Lúc này, Vấn Thù Y lại nhoẻn miệng cười, lớp giáp bạc trên tay nàng lập tức rút

lại, để lộ ra ngón tay như hành non.

Sau đó, một giọt máu tươi rơi vào trên khối đá máu xanh kia.

Giọt máu này cũng bị nó hút vào trong.

Lúc này, lời nói của Vấn Thù Y lại có ý vị sâu xa: “Thần Khế thiên bi có quan

hệ trọng đại, ngàn vạn lần không thể mang nó ra trước mặt người khác, ngươi

có biết ta đã nảy sinh ý cướp giật không?”

“Bây giờ ngươi không đủ lực lượng để bảo vệ nó, vì vậy bình thường phải gửi ở

trong Vân Hải tiên cung. Nơi này có hai sách Giới Luật, lực lượng của chúng

được muội muội ngươi và ta gia trì. Thiên hạ bây giờ, trừ phi là bản thể của thần

linh hàng lâm, bằng không thì không ai có thể cướp thứ này từ trong Vân Hải

tiên cung.”

Sở Hi Thanh lại thản nhiên: “Thành chủ yên tâm! Ta sẽ dốc hết sức bảo vệ thứ

này, tuyệt đối không để nó rơi vào trong tay người khác.”

“Không chỉ bảo vệ nó, nếu như có thể thì còn phải cố gắng thu thập những

mảnh vỡ kia, chuyện này sẽ có rất nhiều chỗ tốt với ngươi.”

Vấn Thù Y nói đến đây, lại bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh.

Ánh mắt nàng như nước, muốn nói lại thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play