Lục Trầm nghe vậy thì không khỏi hít một tiếng.

Hắn biết mình không khuyên nổi, nữ nhi của hắn đã bị rơi vào vũng bùn, tạm

thời không rút ra được.

Việc này chỉ có thể chờ mong tương lai Lục Loạn Ly nhìn thấu Sở Hi Thanh, tự

mình đi ra.

Thật ra thì bỏ qua cái khuyết điểm trêu hoa ghẹo nguyệt kia, cái tên hỗn trướng

kia cũng không tệ lắm, là người đáng tin cậy.

Dù chỉ là phong lưu một chút thôi thì cũng còn tốt.

Chỉ cần Sở Hi Thanh không quá đáng, Lục Trầm vẫn có thể tiếp nhận.

Thiên hạ này có rất nhiều người tam thê tứ thiếp mà.

Vấn đề là mấy cô gái bên cạnh Sở Hi Thanh kìa, đó đều là ai chứ?

Tâm trạng của Lục Trầm bây giờ cũng không thể bình tĩnh.

Hắn nghe từ miệng Lục Loạn Ly, Sở Vân Vân kia chính là Bá Võ Vương Tần

Mộc Ca, khi đó hắn chấn động đến nỗi không thể diễn tả bằng lời.

Vị ‘Hoành tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh’ kia lại không chết.

Nàng đã trở về, hơn nữa còn đang từ từ khôi phục.

Như vậy Sở Hi Thanh là ai?

Lục Trầm lập tức nghĩ đến người chôn cùng Tần Mộc Ca, đó chính là đích

mạch cuối cùng của Kinh Tây Sở thị, Sở Tranh!

Từ lễ pháp mà nói, người ta đã có thể tính là vợ chồng.

Đương nhiên, dù sao đây cũng là Minh hôn, hai người có nhận hay không thì

còn chưa biết.

Sau đó, Lục Trầm lại nghĩ đến Vấn Thù Y.

Loạn Ly hồ đồ ngốc nghếch, không hiểu gì cả.

Nhưng ngày hôm đó, Lục Trầm nhìn thấy cảnh Vấn Thù Y thân mật với Sở Hi

Thanh ở trong sương mù.

Lục Trầm vừa nghĩ đến cảnh đó, liền cảm thấy đau đầu như búa bổ.

Nếu như Loạn Ly tiếp tục ở bên cạnh Sở Hi Thanh, không biết sẽ gặp phải oan

ức thế nào.

“Thôi!” Lục Trầm quay người sang, thu hồi tầm mắt từ người tên hỗn trướng

kia: “Ta sẽ ở Vân Hải tiên cung thêm một thời gian, chỉ điểm đao pháp và hai

pháp Mộng Ảo cho ngươi. Ngươi cũng cần phải cố gắng gia tăng thực lực.”

Lục Trầm nhìn Lục Loạn Ly, ánh mắt từ từ ác liệt hơn: “Còn cả Đại Minh

Vương Luân nữa, thời gian có hạn, ta chỉ có thể giảng giải một lần, ngươi nhất

định phải nghe kỹ.”

Khi còn bé, hắn không có danh sư chỉ điểm, nên đi nhầm đường, đời này không

có cơ hội chống lại Bá Võ Vương và Nhất Kiếm Khuynh Thành.

Loạn Ly thì lại có thể!

Thiên phú của nàng, tương lai của nàng, tuyệt đối không kém hơn hai nữ nhân

kia!

. . .

Sở Hi Thanh và mấy người Tông Tam Bình đã tìm thấy một nơi thích hợp trong

Vân Hải tiên cung, rồi bắt đầu bày trận.

Tông Tam Bình và Nhậm Tiếu Ngã đều không am hiểu trận pháp, nhưng bọn họ

lại tinh thông Bình Thiên Kiếm và Lượng Thiên Kiếm.

Sở Hi Thanh cũng hơi hiểu một chút, nên không dám nhúng tay vào, hắn chỉ

phụ trách cung cấp tài liệu! Trong bảo khố của Vân Hải tiên cung có thứ mà bọn

họ cần.

Mà Phương Bất Viên tuy là võ tu, lại am hiểu phù trận.

Hắn tự nghĩ ra Dịch Thiên chi pháp, kiêm thông nhiều loại pháp môn, học sở

trường của nhiều nhà, có quan hệ với nhiều mặt.

Căn cứ vào Kiếm Tàng Phong tiết lộ.

Phương Bất Viên này không hề kém hắn, từ nhỏ đã xem qua thức thứ nhất của

Bình Thiên Kiếm và Lượng Thiên Kiếm.

Còn hắn có tu luyện hay không, tu đến mức độ nào, thì không ai biết cả,

Phương Bất Viên cũng chưa từng thể hiện ra ngoài.

Sở Hi Thanh lại phát hiện, vị này có lý giải cực kỳ sâu sắc với hai môn thánh

truyền này.

Sau khi Yến Quy Lai xem xong trận đồ, cũng không khỏi hít một hơi ‘Đáng

tiếc’, sau đó còn hung hăng trừng mắt với Phương Bất Viên.

Nếu tên khốn này tu hành như Kiếm Tàng Phong, thành tựu của hắn bây giờ

tuyệt đối không kém tên tiểu mập mạp đời hai kia.

Thật ra Vô Tướng thần tông cổ vũ đệ tử của mình tự mở đường mới.

Vấn đề là bây giờ là lúc nào?

Yến Quy Lai vốn tức giận, không nhìn nổi Phương Bất Viên lãng phí thiên phú.

Nhưng khi hắn nghĩ đến Tần Mộc Ca đã trở về, thì lửa giận đã mất sạch.

Bọn họ dùng hai ngày để bày trận.

Sở Vân Vân cũng không thể vào trận để trừ độc ngay.

Nàng nhất định phải phối hợp với Vấn Thù Y, bổ sung các loại quy tắc và hình

phạt trong tiên cung.

Vì vậy, mấy ngày tiếp theo, toàn bộ tiên cung đều là những linh quang chói mắt.

Thỉnh thoảng lại có khí lạnh lan tràn bốn phía, làm cho tiên cung bị bao phủ bởi

băng tuyết.

Các loại hoa hoa cỏ cỏ trong tiên cung cũng bị dằn vặt một phen.

May mắn là vườn thuốc có cấm pháp bảo vệ, bằng không thì đám linh dược kia

cũng không sống nổi.

Tuy nhiên, năng lực phòng ngự của tiên cung đúng là đã mạnh hơn trước nhiều.

Tông Tam Bình không hiểu rõ ràng, lại cảm khải không thôi: “Dùng Tuyệt

Thiên chi pháp và Già Thiên chi pháp để tăng Thần Luật. Dùng Hợi Thủy băng

lôi và Hàn Phong chi pháp để cường hóa Thiên Phạt Thần Lôi.”

“Hiện tại, dù là cao thủ nhất phẩm cũng khó có thể xông vào tiên cung, sức

chiến đấu dưới hạng 50 của Thiên Bảng, chỉ sợ không sống nổi quá hai mươi

cái hô hấp. Hai người này. . . không hổ là ‘Gần Thần’!”

Hắn đang suy nghĩ Sở Vân Vân rốt cuộc là ai?

Không chỉ Phương Bất Viên, Tông Tam Bình cũng dựng tai nghe lén mấy lời

khách sáo của Chu Lương Thần, cho nên cũng đoán được cao thủ thần bí kia là

Sở Vân Vân.

Vấn đề là, vị cao thủ này từ đâu nhảy ra?

Kiếm Tàng Phong sẽ biết, nhưng bị môn quy hạn chế, nên vẫn giữ kín như

bưng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play