“Còn cả Tiên Khôi các kia.”

Vấn Thù Y tiếp tục nói: “Nó đúng là có thể chế tạo Vân Hải Lực Sĩ và Vân Hải

Kiếm Khôi, nhưng Thần Ngao Tán Nhân không còn ‘Tinh Thần nguyên hạch’,

cần chúng ta tự bổ sung. Không biết Tần đại tướng quân có kế hoạch chế tạo

Vân Hải Lực Sĩ và Vân Hải Kiếm Khôi hay không? Nếu như không có, vậy có

thể tạm thời nhường sản lượng này cho ta hay không?”

Mặt Sở Vân Vân không cảm xúc, nàng lắc lắc đầu. Tinh Thần nguyên hạch là

đổ vật nhất định phải có để Thần Ngao Tán Nhân chế tạo con rối, nhưng bên

trong kho của Thần Ngao Tán Nhân đã không còn, hẳn là đã dùng hết.

Vân Hải Lực Sĩ chỉ là ngũ phẩm thượng, không có quá nhiều giá trị với nơi cao

thủ nhiều như mây như Cực Đông Băng Thành.

Vấn Thù Y coi trọng chính là Vân Hải Kiếm Khôi.

Vân Hải Kiếm Khôi có thực lực tam phẩm, sức chiến đấu tổng hợp lại kém xa

Địa Bảng.

Nhưng loại con rối này có thuật phong ấn của Thần Ngao Tán Nhân, chỉ cần

bốn bộ kết hợp lại, thì có thể chiến đấu vượt cấp. Mười hai bộ liên thủ, có thể

chống lại đại đa số nhất phẩm.

Đối với Cực Đông Băng Thành, loại con rối này cũng là một bổ sung không

nhỏ.

Ba tháng mới có thể chế tạo một bộ Vân Hải Kiếm Khôi, nhưng có thể chế tạo

hai bộ cùng một lúc.

Sở Vân Vân cũng rất trông mà thèm.

Tiếc là nàng và Sở Hi Thanh đều không có tích góp, trong tay cũng không có

Tinh Thần nguyên hạch, nên chỉ có thể nhìn.

“Đa tạ. . .”

Vấn Thù Y nói đến đây, bỗng nhiên nhìn về phía trước.

Bọn họ có thể nhìn thấy quảng trường đá đen ở trước Thần Vân lâu, cũng nhìn

thấy Sở Hi Thanh và Lục Trầm đang giao thủ.

Vấn Thù Y nhíu mày, bóng người lóe lên một cái, chớp mắt đã hiện ra ở phía

trên quảng trường.

Nàng cầm Thái Sơ Băng Luân kiếm, ngưng thần quan sát.

Lục Trầm đại khái là đang chỉ điểm đao pháp cho Sở Hi Thanh, hơn nữa còn rất

nghiêm túc.

Chỉ là vị này ra tay hơi nặng một chút.

Vấn Thù Y cầm kiếm trong tay, khi thì nắm chặt, khi thì buông lỏng.

Nàng không biết mình có nên ra tay can thiệp hay không.

Vấn Thù Y thật sự không nhìn nổi, nhưng lại biết thân phận của mình không

thích hợp.

Thích hợp nhất là Sở Vân Vân.

Tuy nhiên, sau khi vị ‘Hoành tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh’ này bay đến, thì

lại chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn hai người kia giao thủ, tựa như hoàn toàn

không để ý đến thương thế trên người Sở Hi Thanh.

Trong mắt Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm như muốn phun lửa.

Hắn không chỉ không thấy hả giận, mà càng ngày càng căm tức hơn.

Lục Trầm đã ý thức được, thẳng nhãi ranh này đã đưa mình vào hoàn cảnh nguy

hiểm.

Nếu như Sở Hi Thanh không có ý đồ gì với Loạn Ly, thì cần gì phải chịu đao

của hắn?

Nguyên nhân chính là hắn có ý đồ với Loạn Ly, cho nên mới cắn răng chịu đựng

trận đòn này.

Cái tên tạp chủng này đáng chém!

Trận luận bàn này cũng không thể để cho tên nhãi ranh này biết khó mà lui.

Trái lại, sau đó Sở Hi Thanh càng có thể trắng trợn ra tay với nữ nhi của hắn!

Lục Trầm cảm giác được ba nữ nhân ở chung quanh, ba loại võ ý khác nhau,

đều đang khóa chặt vào hắn.

Điều này làm cho hắn giận càng thêm giận.

Lục Trầm hận không thể ra tay nặng thêm một chút, trực tiếp chém chết tên tạp

chủng này!

Có điều, thiên phú võ đạo của người này đúng là rất tốt, vượt xa người thường.

Dưới tình huống lực lượng chân nguyên ngang nhau, Lục Trầm càng ngày càng

khó áp chế cái tên này.

Tốc độ phá giải Mộng Ảo chi pháp của Sở Hi Thanh càng lúc càng nhanh.

Ban đầu, cái tên này bị hắn làm cho choáng váng đầu óc, bây giờ thì lại có thể

ứng phó ra dáng.

Ngay khi Lục Trầm đang cân nhắc xem có nên dùng thêm chút sức lực không,

có nên nghiêm túc một chút không.

Hắn lại nghe thấy tiếng nói của Lục Loạn Ly: “Cha? Các ngươi đang làm gì?”

Lục Trầm ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Loạn Ly thò đầu ra từ mái nhà Thần

Vân lâu, nhìn ngó xuống bên này.

Trong lòng hắn âm thầm thở dài, lập tức thu đao vào vỏ.

Lục Trầm nghĩ thầm, việc này chung quy vẫn là phải trách mình, hai năm nay

hắn vẫn tập trung vào việc mưu phản, không quá quan tâm đến Lục Loạn Ly, để

cho tên tiểu tặc này thừa lúc vắng mà vào.

Thật ra hắn nên cành giác từ năm ngoái.

Khi đó Húc Nhật Đông từng đề cập với hắn về thiếu niên này, nói là Loạn Ly có

thể thích nhân tài mới xuất hiện này,hai người vẫn luôn dây dưa không ngớt.

Nhưng Húc Nhật Đông lại không nói, tên tiểu tặc này là một kẻ cặn bã bại hoại!

“Không có gì!”

Vẻ mặt Lục Trầm thong dong, chắp tay sau lưng.

Mắt hắn như lưỡi đao, tựa như có thể chém Sở Hi Thanh ra thành mấy chục

mảnh: “Người này muốn lĩnh giáo đao pháp của ta, ta liền tiện tay chỉ điểm một

hai.”

Sắc mặt Sở Hi Thanh hơi đen, nghĩ thầm ta có ngu mới chủ động đi xin ngươi

chỉ điểm.

Nhưng giờ phút này, hắn vẫn âm thầm thở phào.

Hắn chưa bao giờ chiến đấu gian nan như vậy.

Cảm giác này khá giống với khi Sở Vân Vân dạy hắn Vô Cực thần trảm, để cho

Sở Hi Thanh không biết nên làm thế nào.

May mắn là đối phương hạ thủ lưu tình, không có ý định chém chết hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play