“Đương nhiên là có hạn chế.” Thần Ngao Tán Nhân chắp tay sau lưng: “Quyền

hạn của tiên cung sẽ bị phong ấn. Ta chia tất cả chiến khôi và tất cả tài liệu

thành năm phần. Mỗi khi đệ tử của Lệ mỗ tăng lên một phẩm, thì sẽ mở phong

ấn một phần trong đó.”

“Tương ứng với đó, quyền hạn của ba vị hộ pháp cũng tăng lên theo, nắm giữ

của cải thuộc về các ngươi. Ngoài ra, sau khi đệ tử của Lệ mỗ vào nhị phẩm, thì

cũng có thể tham gia quyết sách.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, cảm thấy khá hứng thú: “Như vậy chúng ta

bây giờ có quyền hạn gì?”

Hắn không ngờ ngoại trừ hai bốn bộ Vân Hải Kiếm Khôi ra, Thần Ngao Tán

Nhân còn có những thứ khác.

Vân Hải Lực Sĩ và Hộ Pháp Kiếm Khôi vẫn chưa từng xuất hiện dưới mắt của

người đời.

Nhưng với năng lực luyện khí của Thần Ngao Tán Nhân, vậy thực lực của bọn

chúng sẽ không kém.

Đặc biệt là tám bộ Hộ Pháp Kiếm Khôi kia, khiến người ta rất chờ mong.

Nếu như có thể lấy được phần lực lượng này, bọn họ có thể lấy lại những gì

thuộc về mình rồi.

Thần Ngao Tán Nhân quay đầu nhìn Lục Loạn Ly đang suy yếu, phải dựa vào

Sở Hi Thanh mới miễn cưỡng đứng thẳng: “Tu vị của đệ tử truyền thừa đã vào

ngũ phẩm, ba người các ngươi có thể dùng một tòa bảo khố, có tư cách điều

động 108 bộ Vân Hải Lực Sĩ và bốn bộ Vân Hải Kiếm Khôi.”

“Sức chiến đấu của Vân Hải Lực Sĩ ở ngũ phẩm thượng, bình thường tuần tra ở

bên ngoài tiên cung. Sức chiến đấu của Vân Hải Kiếm Khôi là tam phẩm

thượng, là căn cơ của cấm chế bên trong tiên cung. Tất cả kiếm khôi bên trong

tiên cung đều có thể mượn ba mươi sáu bí cảnh cửu phẩm ở các châu trong

thiên hạ đều truyền tống, phạm vi hoạt động trong vòng sáu ngàn dặm quanh bí

cảnh cửu phẩm, nhưng cũng cần bổ sung linh lực.”

“Còn nữa, tất cả kiếm khôi không thể tác chiến quá hai mươi bốn canh giờ ở

bên ngoài, một khi đến thời gian này, chúng sẽ tự động trở về tiên cung, hơn

nữa cần một tháng thời gian để khôi phục. Ngoài ra, nếu như kiếm khôi bị hư

hỏng, các ngươi có thể mang linh kiện và kiếm khôi bị hỏng đến Tiên Khôi các

ở góc đông nam tiên cung, lão phu sẽ chữa trị cho chúng.”

“Ngoài ra, nếu ba vị hộ pháp đồng ý bỏ tài liệu, lão phu có thể chế tạo Vân Hải

Lực Sĩ và Vân Hải Kiếm Khôi cho ba vị. Sản lượng Vân Hải Lực Sĩ là một

tháng tám bộ, Vân Hải Kiếm Khôi là ba tháng một bộ. Danh sách tài liệu cụ thể,

các ngươi đến Tiên Khôi các là có thể biết.”

Sở Hi Thanh nghe một nửa thì cảm thấy hơi thất vọng.

Bọn họ quả nhiên là không thể bắt được toàn bộ tiên cung trong một lần.

Nhưng Sở Hi Thanh cũng có thể hiểu được.

Đại đa số người đều không giao tất cả tài sản cho con cái trong một lần.

Cách làm chính xác nhất là từng bước từng bước một.

Đây là một cái khóa với Lục Loạn Ly và ba người bọn họ, nhưng cũng là một

động lực.

Khi Sở Hi Thanh nghe Thần Ngao Tán Nhân nói xong, lại không khỏi nheo mắt

lại.

Vị Thần Ngao Tán Nhân này chẳng những có thể chữa trị con rối, mà còn có thể

chế tạo pháp khí, hắn thật sự chết rồi sao?

Vấn đề này, Sở Hi Thanh đã suy nghĩ rất lâu.

Nhưng trước khi hắn mở miệng, Vấn Thù Y đã thản nhiên nói: “Nếu ý kiến của

bốn người chúng ta không giống nhau thì sao?”

Bốn người bọn họ, Lục Loạn Ly là sư muội là bạn của Sở Hi Thanh. Sở Vân

Vân là muội muội trên danh nghĩa của Sở Hi Thanh, quan hệ chân chính thì

không biết, nhưng hai người này rất thân mật.

Nếu như tất cả sự vụ trong Vân Hải Kiếm Khôi này đều là bỏ phiếu để quyết

định, vậy thì cái hộ pháp tiên cung này không có chút hấp dẫn nào với nàng.

Mặc dù thù lao của Thần Ngao Tán Nhân cũng khá ổn, nhưng lại không thể để

Vấn Thù Y động tâm.

“Nếu như ý kiến không giống nhau. . .”

Thần Ngao Tán Nhân quét mắt nhìn ba nữ một nam trước mắt: “Lực lượng tiên

cung cần bốn người nhất trí. Khi ý kiến của các ngươi khác nhau, thì sẽ do Sở

Hi Thanh phán quyết. Nhưng sau khi Sở Hi Thanh phán quyết mà còn có người

không đồng ý, vậy thì không thể sử dụng lực lượng của tiên cung.”

Lúc này Vấn Thù Y lại cau mày lại.

Nàng không tự chủ được mà cầm chặt Thái Sơ Băng Luân kiếm, khí lạnh trên

người không giảm mà lại tăng.

Vấn Thù Y có kích động muốn làm thịt cái phân hồn này của Thần Ngao Tán

Nhân.

Tất cả sắp xếp của người này, đều đạp lên điểm mấu chốt của nàng.

Đối với Vấn Thù Y nàng mà nói, cái hộ pháp tiên cung này rất vô bổ, ăn thì

không ngon, bỏ thì lại tiếc.

Lý trí nói cho nàng biết, giờ phút này trực tiếp rời đi là tốt nhất, không cần rơi

vào tính toán của người này.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Vấn Thù Y lại không di chuyển.

Nàng liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút, cuối cùng lại thả kiếm xuống.

Vấn Thù Y biết nguyên nhân thực sự để mình quyết định ở lại, và làm cái chức

hộ pháp tiên cung này.

Trong lòng nàng vô cùng xấu hổ, không chỉ nắm chặt đôi tay ngọc, mà các ngón

chân trong giày cũng lặng lẽ nắm chặt lại.

May mắn là nàng còn có mũ giáp, cho nên không có ai nhìn thấy vẻ mặt của

nàng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play