“Cái tên nhà ngươi. . .”

Trên mặt Thương Hải Thạch lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Tận một trăm cái hô hấp, Sở Hi Thanh vẫn chưa bị hắn đánh tan, trái lại càng

đánh càng ngoan cường.

Kiếm của Thương Hải Thạch càng ngày càng khó đột phá mảnh đao màn tựa

như gương kia của Sở Hi Thanh.

Dù cho mạnh mẽ xuyên qua, thì cũng rất khó chém trúng cái màn sáng màu

bạch kim kia.

Người này. . . thế mà lại có tận mười tầng ngoại cương!

Chúng nó giống như tầng tầng lớp lớp vỏ trứng bảo vệ quanh người Sở Hi

Thanh, cứ phá nát thì lại tái sinh, khiến cho Thương Hải Thạch không thể tưởng

tượng nổi.

Trước kia, Thương Hải Thạch cũng giao thủ với rất nhiều võ tu tu luyện ngoại

công, trong đó không thiếu cao thủ nhất phẩm nhị phẩm, nhưng không có một

người nào giống như Sở Hi Thanh cả.

May mắn là võ ý ngoại công của người này không quá mạnh, chủ yếu là dựa

vào Canh kim bên trong Nhai Tí võ ý.

Vì vậy nên ngoại cương nhiều thì nhiều, nhưng không tính là mạnh.

Nhưng mà vẫn rất phiền phức.

Còn đao của Sở Hi Thanh thì càng ngày càng nhanh hơn, hắn không chỉ đón đỡ,

mà còn có thể dự đoán chính xác đường kiếm của Thương Hải Thạch.

Thỉnh thoảng Sở Hi Thanh thậm chí còn phản công lại, khiến cho Thương Hải

Thạch không thể không phòng ngự.

“Đã đủ một khắc!”

Kiếm Tàng Phong chắp tay sau lưng, ngưng thần nhìn Sở Hi Thanh và Thương

Hải Thạch: “Nhưng Thương Hải Thạch vẫn chưa dùng toàn lực, các hạ thật sự

nắm chắc?”

Hắn đang nói chuyện với Sở Vân Vân.

Trước kia, Kiếm Tàng Phong gọi Sở Vân Vân là sư muội, nhưng bây giờ hắn

không dám gọi như vậy nữa.

Thiếu nữ này nhất định là một vị cao nhân tiền bối.

Bây giờ hắn chỉ không biết Sở Vân Vân rốt cuộc là ai thôi.

Kiếm Tàng Phong đoán, nữ tử này không thuộc về Vô Tướng thần tông, nhưng

nhất định có quan hệ với Vô Tướng thần tông.

“Tiềm lực của Sở Hi Thanh cũng chưa lên đến cực hạn!”

Vẻ mặt Sở Vân Vân lạnh nhạt như thường: “Rất hiếm khi có cơ hội giao thủ với

một vị cao thủ nhất phẩm, có thể để cho Thái Thượng Thông Thần của hắn

được lợi rất nhiều.”

Đây là chiến trường, là chém giết, không giống như luận bàn và chỉ điểm. Dù

Sở Hi Thanh có nghiêm túc thế nào thì Sở Hi Thanh cũng không thể cảm nhận

được áp lực sống chết như trên chiến trường được.

Loại cảm giác khủng bố trong thời khắc sống còn này, cũng là một cái chìa khóa

để mở bảo tàng cơ thể.

Không rơi vào đường cùng, người ta sẽ không biết tiềm năng của mình lớn đến

mức nào.

Đáng tiếc là Thương Hải Thạch không thể để cho Sở Hi Thanh cảm nhận được

cảm giác tuyệt vọng khi rơi vào đường cùng.

Mộc Kiếm Tiên bảo vệ hắn hơi quá rồi.

“Ta không nắm chắc mười phần, nhưng bảy tám phần mười thì vẫn có. Kéo dài

càng lâu, Thương Hải Thạch càng bất lợi.”

Lúc này, Kiếm Tàng Phong ngẩng đầu nhìn lên quả cầu sét to lớn kia một chút.

Quả cầu sét trên đỉnh đầu Thương Hải Thạch không những không biến mất, mà

trái lại còn mạnh mẽ hơn.

Kiếm Tàng Phong liền nhìn sang bàn cờ bên cạnh của Vấn Thù Y, hắn phát hiện

chỉ cần một trong hai quân cờ không chết, thì quả cầu sét sẽ không biến mất.

Mà mỗi một khắc, uy lực của cầu sét lại mạnh hơn một phần.

“Chỉ sợ các hạ không chỉ kích phát tiềm năng của Sở sư đệ chứ?”

Kiếm Tàng Phong híp mắt lại, trong mắt lộ ra ý phỏng đoán: “Chỉ cần Thương

Hải Thạch không giết được Sở sư đệ, như vậy chỉ cần hắn gặp Sở sư đệ thì

Thần Ý Như Tâm Kiếm của hắn sẽ suy yếu ba phần mười. Chẳng lẽ các hạ coi

trọng Kiếm Khí Tiêu Tâm - Thương Hải Thạch này?”

Kiếm Tàng Phong nghi ngờ là mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Thiếu nữ thuật sư ở phía sau hắn, sức chiến đấu mạnh đến kinh khủng. Nếu như

muốn giết Thương Hải Thạch, vậy một thương đâm chết là được, cần gì phải

phức tạp như vậy?

Sở Vân Vân nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười, không đáp lại.

Thân phận của Thương Hải Thạch này không đơn giản như vậy, cũng không dễ

giết như vậy.

Trên một trình độ nào đó, người này còn vướng tay vướng chân hơn cả Vấn Thù

Y.

Vì vậy, hôm nay cứ bố cục đã, nói không chừng sau này còn có thể dùng đến.

Ngay khi hai người nói chuyện, Trưởng Tôn Binh Quyền đã đứng ở ngoài bàn

cờ, hắn vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn Vấn Thù Y.

Cờ đen của bọn họ, ngoại trừ ‘tướng đen’ Vấn Thù Y ra thì không còn quân cờ

nào.

Tài đánh cờ của Vương Đông Thiên hơn xa Nhất Kiếm Khuynh Thành - Vấn

Thù Y.

Chỉ dùng mười mấy nước là đã chiếm thượng phong.

Vấn Thù Y lại trở nên chần chờ do dự, sau đó dứt khoát không đánh nửa, mặc

kệ cho Vương Đông Thiên ăn hết cờ trên bàn.

May mắn là vị này cũng chiếu cố thuộc hạ, để đám người này trực tiếp đầu

hàng, không cần chống đỡ, vì vậy không cần lo lắng về tính mạng.

Trưởng Tôn Binh Quyền lại rất tức giận.

Vì sao mẫu hậu đại nhân lại để ý đến Sở Hi Thanh như vậy?

Cái tên mặt trắng nhỏ kia có gì đáng xem?

Tuy rằng Trưởng Tôn Binh Quyền cũng thừa nhận kẻ này rất mạnh.

Mặc kệ là thiên phú hay là ngộ tính thì đều để người khác tuyệt vọng!

Chỉ là ngũ phẩm mà đã dám chiến đấu chính diện với Kiếm Khí Tiêu Tâm -

Thương Hải Thạch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play