Đúng lúc này, Thần Ngao Tán Nhân lại liếc mắt nhìn về phía hắn: “Trong một

khắc mà vẫn chưa rút thăm, coi như từ bỏ, hai sách Giới Luật sẽ trục xuất ra

khỏi tiên cung.”

Thương Hải Thạch hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng rút que xăm cuối cùng

trong ống xăm ra.

Hắn đối thủ của hắn, chính là sáu người Vô Tướng thần tông do Sở Hi Thanh

cầm đầu.

Mà lúc này, Kiếm Tàng Phong ở trên lưng tiểu Huyền Vũ lại hơi gãi đầu: “Cờ

tướng à, ta đúng là biết một chút, nhưng không am hiểu lắm. Sở sư đệ, tài đánh

cờ của ngươi thế nào?”

Sở Hi Thanh cười khổ: “Ta cũng chỉ biết quy tắc chơi cờ thôi.”

“Vậy thì để ta.” Lục Loạn Ly xung phong nhận việc, ánh mắt sắc quắc: “Khi

còn bé ta còn thắng cả cha ta. Khi ta sáu tuổi, đánh khắp sơn trang cũng không

đối thủ.”

Hai người Kiếm Tàng Phong và Sở Hi Thanh đều nhìn nàng một cái, rồi cùng

nhau chuyển tầm mắt đi.

Tài đánh cờ của Lục Loạn Ly có thể vô địch Như Mộng sơn trang, nhưng cũng

có thể hiểu được nàng vô địch như thế nào.

Ánh mắt của bọn họ lại đảo qua hai người Chu Lương Thần và Kế Tiễn Tiễn.

Nhưng hai người này đều lắc đầu, Chu Lương Thần là một tên mê võ, Kế Tiễn

Tiễn thì không tu hành cũng là đi tra án, còn chưa từng chơi cờ tướng.

Lúc này, Sở Vân Vân lại mỉm cười: “Để ta!”

Kiếm Tàng Phong nhìn qua, hắn nghe thấy vẻ không cho làm trái trong lời nói

của Sở Vân Vân.

Lúc này, Kiếm Tàng Phong gật đầu một cái: “Tốt! Vậy thì Sở sư muội làm

tướng!”

Lục Loạn Ly nhất thời cảm thấy oan ức mà bĩu môi phồng má.

Tài đánh cờ của nàng thật sự rất lợi hại, vì sao hai người kia không tin chứ?

Nhưng Lục Loạn Ly cũng không có ý định tranh cướp vị trí chủ soái của Sở

Vân Vân.

Nếu như gương mặt ở trong giấc mơ của Sở Hi Thanh là thật.

Như vậy thân phận thật sự của Sở tiểu muội này, rất có thể là vị quân thần

đương đại đã khôi phục hai châu Băng Tuyệt, quét ngang ba vạn dặm.

Lục Loạn Ly có tự tin đến đâu, thì cũng không dám nói mình có thể thắng nàng

ở trên phương diện chơi cờ.

Sở Vân Vân đã phân phối thân phận cho mọi người: ‘Kiếm sư huynh, ngươi là

tượng trái. Lục Loạn Ly và Sở Hi Thanh là hai xe, Chu Lương Thần và Kế Tiễn

Tiễn là hai pháp.”

Năm người nghe vậy thì đều gật đầu.

Sở Vân Vân sắp xếp rất hợp lý.

Chỉ có Chu Lương Thần là không giỏi đánh xa, nhưng hắn lại có tiểu Huyền

Vũ.

Huyền Minh thần quang của tiểu Huyền Vũ cũng rất mạnh.

Kiếm Tàng Phong cũng rất hài lòng, hắn không thích giao thủ chính diện với

người khác, có thể ở phía sau sử dụng Bình Thiên Kiếm và Lượng Thiên Kiếm

là không thể tốt hơn.

Lúc này, Thần Ngao Tán Nhân lại lên tiếng: “Rút thăm xong, các ngươi tự chọn

vị trí đi.”

Hai bàn cờ phía sau hắn lập tức hiển hóa ra ba mươi mấy cái bóng người hư ảo.

Tướng sĩ tượng xe pháo mã. . . mỗi cái đều ăn mặc khác nhau.

Chọn vị trí rất đơn giản, chỉ cần đứng ở vị trí tương ứng là được, những bóng

người hư ảo kia sẽ biến mất.

Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch thì tập trung nhìn vào chỗ đứng của

mấy người Sở Hi Thanh.

Hắn nhất thời nhìn vào Sở Vân Vân, nghĩ thầm cao thủ thần bí kia là nữ nhân

này sao?

Hắn chợt lắc đầu, đứng ở vị trí tướng, chưa chắc đã là người mạnh nhất.

Trong ván cờ này, vị trí tướng ngoại trừ chơi cờ ra thì không có tác dụng gì lớn.

Theo lý thuyết, cao thủ thần bí kia đứng ở ba vị trí như xe pháo mã thì mới có

tác dụng lớn hơn.

Hắn lại quét mắt nhìn về phía hai nữ tử còn lại, nhưng vẫn không thể xác định.

Nhưng cũng không sao, chỉ cần hắn giao thủ chính diện với nữ tử này, thì nhất

định có thể thăm dò thân phận thật sự của nàng.

“Trận chiến này ta làm tướng, còn các ngươi thì tùy. Ngoại trừ năm con tốt và

hai sĩ ra, các ngươi muốn chọn cái nào cũng được.”

Mấy người phía sau nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau.

Một nam tử lông mày rậm trong đó ôm quyền nói: “Xin hỏi tài chơi cờ của

Thương huynh thế nào?”

Sắc mặt Thương Hải Thạch nhất thời chìm xuống.

Mấy người này cũng không phải thuộc hạ của hắn, mà là đồng bọn do Xiển môn

nhét vào. Trước khi tiến vào Vân Hải tiên cung, hắn còn chưa từng nhìn thấy

những người này.

Vị nam tử lông mày rậm này tên là Kim Ngân Thủ - Liệt Thần Mi, đã từng ghi

tên Địa Bảng, hai mươi năm trước vẫn lăn lộn trên Địa Bảng, là người mạnh

nhất trong năm người này.

Thương Hải Thạch hừ nhẹ một tiếng: “Cờ tướng là đạo nhỏ, ngày xưa ta chỉ

nghiên cứu ba ngày, đã có thể đánh một trận với cờ sĩ cung đình. Trái lại thì các

ngươi, thực lực của mấy người Sở Hi Thanh rất không tầm thường, nếu các

ngươi không thể giết chết bọn họ theo quy tắc của cờ, vậy ta sẽ lấy mạng chó

của các ngươi!”

Câu này của hắn tràn đầy sát ý, làm cho sắc mặt của năm người Liệt Thần Mi

đều đại biến.

Sau đó, Thương Hải Thạch lắc mình một cái, đi đến vị trí cờ đen, ánh mắt nhìn

mấy người Sở Hi Thanh ở đối diện: “Bắt đầu đi!”

Thương thế của Thương Hải Thạch vẫn chưa khôi phục.

Nhưng hắn lại rất tự tin với tài đánh cờ của mình, dưới sự trợ giúp của hai sách

Giới Luật, hắn cho rằng mình có thể chiến một trận với vị cao thủ thần bí kia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play