Một nơi bên ngoài Vân Hải tiên cung, Kiếm Thị Phi trần truồng ngồi trên mặt

nước, sắc mặt là một mảnh tái xanh.

Quanh người hắn là mấy người Cổ Kiếm, Vân Thiên Ca và Thích Lãnh.

Vẻ mặt của tất cả bọn họ đều khó coi đến cực điểm, cũng không có bất kỳ quần

áo hay pháp khí gì.

Mấy người mượn lực lượng của Thời Không chi chủ Chúc Quang âm để phục

sinh bên ngoài Vân Hải tiên cung, nhưng tất cả vật phẩm tùy thân đều ở bên

trong tiên cung, vì vậy nên người trống trơn.

“Thật sự là mất mặt!”

Trí Ma Sơn gãi đầu, than thở một tiếng: “Vậy mà lúc trước chúng ta còn tràn

đầy tự tin, muốn đi tìm hắn báo thù. Bây giờ lại không đỡ nổi một đao của hắn,

chênh lệch lại lớn như vậy rồi.”

Cổ Kiếm nghe thấy vậy, vẻ mặt càng khó coi hơn.

Sau khi hắn nương nhờ vào Chúc Quang âm, tu vị tăng nhanh như gió. Còn

được chủ thượng ban ân, thức tỉnh mấy loại huyết mạch mạnh mẽ.

Cổ Kiếm vốn cho rằng mình bây giờ đã có tư cách đứng ở trước mặt Sở Hi

Thanh.

Nhưng bây giờ xem ra, chênh lệch giữa bọn họ và Sở Hi Thanh còn lớn hơn

trước.

“Không biết chủ thượng thế nào rồi?”

Vân Thiên Ca thu hồi tâm tư: “Là chúng ta vô năng, để chủ thượng một mình

đối mặt với hiểm cảnh.”

Kiếm Thị Phi cũng nheo mắt lại: “Chủ thượng chỉ cần một ngón tay là có thể

bóp chết Sở Hi Thanh, phiền phức là nữ tử bí ẩn trong mây mù kia. . .”

Hắn nói đến đây, liền nghe thấy giọng nói của thuật sư Thời Tri Mệnh: “Tên kia

đã rất mạnh, chỉ riêng Bá thể của hắn cũng đã tiếp cận Địa Bảng, bây giờ ta

không thể bóp chết hắn bằng một ngón tay rồi. Cộng thêm Bình Thiên thánh

truyền của Vô Tướng thần tông, sức chiến đấu cao nhất của người này có thể

vào hàng 200 trên Địa Bảng. Trận tranh cướp Vân Hải tiên cung này, tuyệt đối

không quá hai mươi người có thể đánh thắng hắn.”

Theo câu nói này, bóng người của Thời Tri Mệnh hiện ra trong hư không.

Hắn phất ống tay áo một cái, từng cái từng cái pháp khí và túi lớn túi nhỏ xuất

hiện trước mắt mấy người, ngoài ra còn có mấy cái mặt nạ không hoàn chỉnh.

Đó đều là đồ vật bọn họ thất lạc trong Vân Hải tiên cung, Thời Tri Mệnh tiện

tay mang ra ngoài.

Cổ Kiếm tiếp nhận túi vải xong, trên mặt hiện ra mấy phần hổ thẹn: “Chủ

thượng. . .”

Hắn vừa mới lên tiếng, liền thấy Thời Tri Mệnh bỗng nhiên ho khan.

Thời Tri Mệnh lập tức che miệng mũi của mình, nhưng tiếng ho càng lúc càng

kịch liệt, mãi đến khi giữa ngón tay của hắn xuất hiện từng tia máu tươi.

“Không sao.”

Thời Tri Mệnh vung tay lên, những máu tươi này lập tức bị thiêu đốt, bốc hơi.

Hắn nhìn thấy mấy người Cố Kiếm đều đang nhìn mình, trong mắt còn ngậm

lấy vẻ lo âu.

Thời Tri Mệnh thấy buồn cười: “Chỉ là đánh vài chiêu với bạn cũ thôi, lại bị hai

sách Giới Luật kia đánh cho một phát, nhưng ta cũng coi như đạt được mục

đích.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Hải tiên cung bên trên, trong mắt hiện ra vài phần ý

lạnh.

Lần này hắn không lấy được những thứ trong tiên cung, nhưng nữ nhân kia

cũng đừng hòng lấy được!

Chỉ là không biết kẻ nào sẽ may mắn lấy được ba món thần vật kia?

Chỉ đừng để tên Sở Hi Thanh kia lấy được, vậy ai cũng có thể . . .

Thời Tri Mệnh nghĩ đến đây, chợt ngây người một trận, hắn lại nghĩ đến tỉnh

cảnh trong trận đại chiến ở Phong Thần lâu.

Vốn dĩ những thứ đó rơi vào tay Vấn Thù Y, vậy thì không thể tốt hơn.

Nữ nhân này sắp hết tuổi thọ, chỉ chờ khoảng hai mươi năm, ba món thần vật

này sẽ phải đổi chủ.

Nếu như Vấn Thù Y có thể đóng băng tên hỗn trướng trợ giúp Mộc Kiếm Tiên

kia, vậy thì càng hợp ý Thời Tri Mệnh!

Vấn đề là, Sở Hi Thanh có huyết mạch Thần Dương!

Vấn Thù Y cũng đã hút máu của hắn!

Thái độ của nữ nhân này với Sở Hi Thanh rõ ràng là không giống bình thường.

Thời Tri Mệnh lập tức được một luồng lực lượng dị thường làm nhiễu loạn thời

gian và không gian bên trong Vân Hải tiên cung, hắn không khỏi chau mày, tạm

thời thu hồi tâm tư: “Chuẩn bị đối địch!”

Mấy người Cổ Kiếm lại âm thầm hoảng sợ.

Bọn họ đều đang nghĩ, chẳng lẽ bạn cũ trong miệng Chúc Quang âm cũng là

một vị thần linh khác?

Bọn họ nghĩ vậy thì đều rùng mình, rồi vội vàng mặc quần áo và pháp khí vào.

Mấy người bọn họ đều hiểu rõ lẫn nhau, nên nhìn thấy gì thì cũng thôi, nhưng

nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì quá mất mặt xấu hổ.

Ngay khi bọn họ miễn cưỡng che đậy chỗ yếu trên cơ thể mình, đeo mặt nạ lên,

thì một mảnh hoa văn đột nhiên xuất hiện ở hư không cách đó ba trăm trượng.

Sau đó, một đoàn người chật vật xông ra khỏi hư không.

Người cầm đầu trong đó, chính là Yến Quy Lai!

Sau lưng hắn là mấy đệ tử thánh truyền của Vô Tướng thần tông như Tông Tam

Bình, Nhậm Tiếu Ngã. . .

Thời Tri Mệnh lập tức híp mắt lại, hiện ra một vệt sát ý, sau đó lại khôi phục

như thường.

Hắn cảm ứng được, tuy mấy người này bị thương, nhưng không đủ trí mạng, tay

chân đầy đủ, sức chiến đấu không giảm.

Dù là Diệp Tri Thu máu nhuộm đầy áo kia cũng rất tỉnh táo và khỏe mạnh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play