Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ thì lại đạp một bước về phía trước, hai mắt

sáng như đuốc: “Đất trong thiên hạ này, đều là đất của vua. Tất cả dân chúng

trên vùng đất này, không có ai không phải là thần dân của vua! Dù là Vô Tướng

thần tông, cũng là ở dưới Đại Ninh! Lý Trường Sinh ngươi lại dám nói mình

không phải thần dân của Đại Ninh?”

Thời khắc này, sau lưng Độc Cô Thủ cũng hiển hóa ra một cái ấn vàng khổng

lồ.

Toàn bộ Vô Tướng thần sơn đều không hề biến hóa, chỉ có Lý Trường Sinh cảm

nhận được một luồng áp lực ngập trời.

Hắn cảm giác tất cả của mình đều bị áp chế, bị trấn phục. Tâm thần, chân

nguyên, máu thịt, công pháp, vân vân, đều đối mặt với áp lực nặng nề như núi.

Con mắt Lý Trường Sinh hơi híp lại, người này lại lấy Động Tĩnh chi đạo, diễn

hóa ra Trấp áp chi pháp.

Thái sư Độc Cô Thủ trở lại triều đình, cũng đã mạnh hơn mấy chục năm trước!

Hắn âm thầm thở dài, đồng thời dùng tay hút một cái: “Vậy thì phải xem triều

đình Đại Ninh có lực lượng trấn áp thiên hạ hay không đã.”

Theo động tác này của Lý Trường Sinh, một thanh kiếm dài khoảng sáu thước,

có vô số khí tím quấn quanh thân chợt đâm thủng hư không, xuất hiện ở phía

sau hắn.

Khoảnh khắc này, tất cả áp lực trên người Lý Trường Sinh đều bị loại bỏ sạch.

“Thiên tử cũng chỉ là người có binh mạnh ngựa khỏe mà thôi. Thiên tử không

có đại nghĩa, không thể để người cam tâm tình nguyện nghe theo, cũng không

có võ lực trấn áp thiên hạ. Vậy thì đừng nói tất cả dân trong thiên hạ đều là thân

dân của vua, nói như vậy há không phải để người khác chê cười?”

Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ không nói gì, hắn bình tĩnh nhìn Lý Trường

Sinh, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Chốc lát sau, hắn cười nhẹ một tiếng: “Đều là ngụy biện, hoàn toàn là nói bậy.

Nhưng một thân tu vị của ngươi cũng không tầm thường, có Thần Vọng kiếm

trong tay, ngươi xứng đáng với mấy chữ ‘Siêu Phẩm không ra, vô địch thiên

hạ’. Giống như Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y, 600 trước nàng nhất

định có thể thắng ngươi, nhưng mà bây giờ, thì nàng chưa chắc đã là đối thủ của

ngươi.”

“Không dám!” Lý Trường Sinh nhướng mày lên, khuôn mặt trắng mập như mì

vắt kia lại hiện ra vẻ nghênh ngang: “Nếu mấy tháng trước thái sư có mặt ở

hoàng thành, có lẽ có thể làm cho ta dừng lại trước cửa Chính Hòa điện.”

Tông Thiên Lưu không khỏi nắm chặt hai tay, lòng thầm nói vị tông chủ Vô

Tướng thần tông này thật sự là quá ngông cuồng.

Chính Hòa điện chính là điện chính của đại nội.

Ý của người này là, dù Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ ở đó, cũng không thể

nào ngăn cản hắn tiến vào hoàng thành!

Đây là bị Thần Vọng kiếm ảnh hưởng? Hay là bản thân hắn cho rằng như vậy?

Dù thái sư đích thân đến, cũng không thể ngăn cản hắn?

Lúc này, Lý Trường Sinh lại hơi nghiêng người, cười tủm tỉm nói một chữ

‘Mời’.

“Hai vị là khách ở xa đến, là Lý mỗ thất lễ! Mấy vị trưởng lão tiếp khách nhà ta

đã chuẩn bị trà, mời thái sư vào trong đàm luận.”

. . .

Một khắc thời gian sau, trên đỉnh núi Vô Tướng thần sơn.

Hương trà phiêu đãng khắp Đạo Nhất điện.

Lý Trường Sinh uống một hớp trà, lại tiện tay chén trà xuống bên cạnh: “Cái gọi

là ‘không có chuyện không đến Tam Bảo điện’, nghe nói thái sư đã lấy lại chức

Thủ phụ nội các và Lại bộ thượng thư để quay về triều đình, chấp chưởng quốc

chính, lúc này là lúc trăm công nghìn việc, sao lại rảnh rỗi đến Vô Tướng thần

sơn chúng ta?”

Hắn nhìn ra vị Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ này đến đây, không chỉ là đòi

lại mặt mũi cho triều đình, mà còn thị uy với Vô Tướng thần tông.

Vẻ mặt Độc Cô Thủ hờ hững, đặt một vật dài ba thước lên trên bàn: “Là vì một

chuyện quan trọng khác. Nghe giang hồ đồn đại, Vô Tướng thần tông các ngươi

đang tìm mua thứ này?”

Tông Thiên Lưu ở bên cạnh không khỏi nhíu chặt lông mày, hắn không thể tán

đồng cách làm của Độc Cô Thủ.

Đây không chỉ là tư thông với kẻ địch, mà còn làm cho kế hoạch của bọn họ đều

đổ sông đổ bể.

Nhưng mà hắn không bằng người ta, nên chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

Lý Trường Sinh ngưng thần nhìn qua, sau đó vẻ mặt hơi quái lạ: “Đây là Thiên

Địa căn?”

Đó là một thứ được linh thạch trong suốt bao bọc, nhìn qua lại giống như bộ rễ

cây ngô đồng.

Nó cũng đúng là rễ của một cây ngô đồng.

Thiên Địa căn, được sinh từ nguyên khí thiên địa, sẽ xuất hiện ở gốc rễ của bất

kỳ loại cây cỏ nào, vì vậy hình dạng của nó sẽ không giống nhau, có thể là bộ rễ

của cây ngô đồng, cũng có thể là rễ của một cây cỏ bình thường.

Lý Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn Độc Cô Thủ và Tông Thiên Lưu với ánh

mắt kinh dị.

Lý Trường Sinh âm thầm cảm khái, giọng nói cũng chân thành: “Không hổ là

Bảy đời Thượng phụ, lòng dạ cỡ này. . . Lý Trường Sinh bội phục.”

Mấy người đại trưởng lão Ngạo Quốc ngồi trong Đạo Nhất điện cũng sinh ra

một chút tiếc hận và tiếc nuối.

Hành động này của Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ, khiến cho kế hoạch

tương kế tựu kế của bọn họ bị thất bại.

Mấy người đều là hạng người lòng dạ thâm sâu, tuy rằng trong lòng rất tiếc

nuối, nhưng trên mặt lại thản nhiên như không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play