Tông Thiên Lưu một tay cầm phất trần, đi sau Độc Cô Thủ nửa bước, eo hơi

cong: “Thái sư, Thiên Địa căn quan hệ rất lớn, bệ hạ có mong chờ rất lớn vào

thứ này. Hành động hôm nay của thái sư, có thể sẽ khiến cho kế hoạch mấy

tháng trời và vô số tài lực của bệ hạ trôi theo dòng nước, điều này làm cho nô

tài không biết nói thế nào với bệ hạ?”

“Nói cái gì?” Độc Cô Thủ chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh thong dong:

“Việc này ngươi cứ nói là ý của ta. Nếu như bệ hạ bất mãn, vậy có thể giống

như sáu mươi năm trước, một đạo ý chỉ trục xuất lão phu.”

Trên đỉnh đầu Tông Thiên Lưu không khỏi phun ra một lượng lớn sương trắng.

Đó là mồ hôi lạnh của Tông Thiên Lưu, bị chân nguyên ảnh hưởng, bốc hơi mà

lên.

“Sao Thái sư lại nói như vậy? Bệ hạ vẫn coi ngài là cha, luôn luôn tôn kính

ngài. Ngày xưa bệ hạ trục xuất ngài, là vì lo lắng thái sư bị kẻ gian mê hoặc,

cuốn vào án Lệ thái tử.”

Hắn biết không thể nói tiếp, bằng không càng tô càng đen, lập tức đổi giọng:

“Thái sư, Thiên Địa căn không chỉ có thể gia tăng lực lượng huyết mạch, đánh

vỡ giới hạn người và thân, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ, trợ giúp người

chuyển đổi thiên phú huyết mạch, là thứ Vô Tướng thần tông rất muốn có.”

“Một khi Thiên Địa căn rơi vào tay Vô Tướng thần tông, tương lai tông môn

này có thể có thêm một cái Huyết Nhai Đao Quân, bọn họ sẽ càng hung hăng

ngang ngược hơn, càng khó kiềm chế hơn. Hành động hôm nay của thái sư, có

thể sẽ trở thành đại họa của triều đình Đại Ninh ta.”

Độc Cô Thủ nghe vậy thì không tỏ ý kiến: “Tiểu Thiên Lưu, ngươi biết mấy

tháng trước ngươi và bệ hạ chịu nhục, rốt cuộc là vì sao không?”

Tông Thiên Lưu hơi nhướng mày, sau đó nặng nề nói: “Là vì chúng ta đánh giá

thấp Vô Tướng thần tông.”

Khóe môi hắn ngậm lấy một nụ cười khổ.

Cái này còn có thể là vì sao?

Là Lý Trường Sinh quá mạnh mẽ, tất cả mọi người đều coi thường vị tông chủ

của tông môn đệ nhất thiên hạ này.

Cuối cùng, chỉ là vì lực không bằng người thôi.

“Việc các ngươi làm trong những năm gần đây, quả thực là như sài lang heo

chó! Nào còn giống như triều đình, nào còn giống như thiên tử?”

Độc Cô Thủ chắp tay sau lưng, khí độ thong dong: “Giống như vị Vô Cực Đao

Quân kia, nếu như các ngươi muốn ngăn chặn hắn, vậy cứ quang minh chính

đại mà chèn ép! Hắn phạm vào vương pháp, liền dùng pháp độ của triều đình để

tróc nã, dùng luật pháp trừng phạt. Nếu như không thể dùng vương pháp để áp

chế hắn, vậy thì đưa hắn đến chiến trường phương bắc, để cho hắn dùng máu

Cự linh luyện đao.”

“Các ngươi vừa muốn làm thịt người này, vừa sợ Vô Tướng thần tông phản phệ,

liều mạng với triều đình. Há không phải là vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập

đền thờ? Hành động này của các ngươi, đặt quy củ của triều đình ở đâu? Đặt uy

nghiêm hoàng gia ở chỗ nào?”

Sương trắng trên đỉnh đầu Tông Thiên Lưu càng dày đặc hơn, sắc mặt hắn bất

đắc dĩ: “Thái sư, khi đó Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y đã thức tỉnh,

Cực Đông Băng Thành sắp khởi binh, mà không lâu sau, thần kiếp chín trăm

năm một lần sẽ đến. Huống hồ, chúng ta giảng quy củ với Vô Tướng thần tông,

ngươi ta chưa chắc đã tuân theo quy củ của triều đình.”

“Cái gọi là ‘hiệp lấy võ phạm cấm’, đám võ tu của tông phái này, nào để luật

pháp của triều đình vào mắt? Thái sư, bệ hạ và chúng ta thật sự là bị tình thế ép

buộc, không thể làm gì hơn. Ngài phải biết, vì kéo dài vận nước của triều ta, bệ

hạ thậm chí không tiếc chém long mạch Xích Long của Đại Ninh ta.”

Tông Thiên Lưu nghĩ thầm, thời cuộc thiên hạ bây giờ, rút dây động rừng, nào

có đơn giản như Độc Cô Thủ nói?

Cũng may là bệ hạ chăm lo việc nước mấy chục năm, Đại Ninh vẫn hùng mạnh,

uy danh đại chấn.

Bằng không thì bây giờ chắc chắn sẽ càng gian nan hơn, nguy hiểm hơn.

“Long mạch?” Độc Cô Thủ cười nhạo một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ xem

thường: “Long mạch cái gì, có hay không cũng không sao cả. Long mạch chân

chính của Đại Ninh ta, chính là quyển ‘luật Đại Ninh’ kia. Ngày xưa ta đã dạy

bệ hạ, muốn làm minh quân, cần phải ôm pháp, dựa thế, dùng thuật. Hắn từ nhỏ

có ta nhìn, miễn cưỡng có thể coi là một quân chủ. Nhưng bây giờ, bệ hạ đã

quên một chữ ‘Pháp’, xưa này đều đặt ‘thuật’ lên trước.” (thuật trị quốc)

“Hắn thân là thiên tử, muốn làm cái gì thì cứ đường đường chính chính là được.

Tất cả ‘thuật’ và ‘thế’, đều phải căn cứ vào vương pháp. Mất pháp độ, mất đại

nghĩa, thì dù ở trong hoàng thành, thì thần cũng không phải thần, ngoài hoàng

thành, quốc không phải quốc. Thiên hạ này có vô số cường giả, các thần mọc

như rừng, thử hỏi bệ hạ chỉ là một phàm nhân, hắn nên lấy cái gì để hiệu lệnh

thiên hạ? Cũng chỉ dựa vào mấy tên Thiên Bảng các ngươi sao?”

Ánh mắt Tông Thiên Lưu không khỏi lóe lên.

Trong lòng hắn cũng biết, lời nói của Độc Cô Thủ là con đường chính đạo để trị

quốc.

Nhưng thứ bệ hạ muốn, không chỉ là một ‘minh quân’ của một cái Đại Ninh.

Thứ bệ hạ muốn, là thứ tất cả hào tộc thế gia trong thiên hạ, tất cả tông môn đại

pháp trong thiên hạ này, đều không cho phép. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play