Hắn nói xong câu này thì mới phát hiện, đội ngũ sáu người của Sở Hi Thanh

không chỉ đầy đủ, mà còn không mất một sợi lông!

Nhậm Tiếu Ngã không khỏi hiện ra vẻ kinh dị.

Phương Bất Viên nghe vậy thì mặt đỏ lên, vẻ mặt có hơi lúng túng.

Hắn lại mở miệng châm biếm lại: “Ít ra thì ta cũng học được, không giống như

một ít người nào đó, mất một tháng mới học được một môn Nhất Ngữ Thành

Châm. Thật ra thì ta học không tệ, vấn đề là mệnh cách, ta chỉ là một tán nhân

sơn dã, chỉ muốn làm một thương nhân thì có biện pháp gì?”

Tông Tam Bình và Diệp Tri Thu thì ngưng thần nhìn tòa lầu các trước mặt.

Con ngươi Diệp Tri Thu lập tức co lại: “Xem ra lại là một trận ác chiến rồi, tiếp

đó chỉ sợ là không còn bao nhiêu người.”

“Không chỉ như vậy!” Tông Tam Bình chắp tay sau lưng: “Chúng ta vừa phải

nghiên cứu kiếm chiêu, vừa phải đề phòng người khác, mà thời gian nghiên cứu

thức ‘Gần Thần chi chiêu’ này chỉ có một tháng, độ khó không nhỏ. Nhưng đây

cũng là một ưu thế với chúng ta.”

Hai đội ngũ của bọn họ đều đầy đủ, nhân lực dồi dào. Hơn nữa bọn họ đều là

người có ngộ tính cực mạnh.

Yến Quy Lai cũng nhíu chặt lông mày.

“Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con!”

Vẻ mặt Yến Quy Lai thong dong, nhìn bảng hiệu kia: “Nhưng cửa ải này rất

nguy hiểm. Khi ở cửa ải thứ hai, chúng ta đã gặp hai đối thủ cực kỳ mạnh mẽ,

đều có sức chiến đấu của ba mươi vị trí đầu Thiên Bảng, nếu như không mời tử

thể của Hành Thiên thánh kiếm, ngay cả ta cũng bỏ mình từ lâu rồi.”

Hắn quay đầu nhìn về phía mấy người Sở Hi Thanh: “Vì vậy, các ngươi cần

lượng sức mà làm, có tham dự hai không, tự các ngươi quyết định. Ta sẽ không

ép buộc các ngươi bước vào, cũng sẽ không quyết định thay các ngươi.”

Hắn nói câu này, thật ra là để cho Sở Hi Thanh biết khó mà lui, rời khỏi trận

tranh đấu này.

Sở Hi Thanh là Huyết Nhai thánh truyền, là người quyết định khí vận của Vô

Tướng thần tông.

Yến Quy Lai không muốn Sở Hi Thanh cuốn vào trận tranh đấu máu tanh này.

Lần tranh đấu này có rất nhiều cao thủ, hắn chưa chắc đã có thể chăm nom được

cho mấy người Sở Hi Thanh.

Hắn cũng chú ý đến Huyết Nhai huyễn giới trên tay Sở Hi Thanh đã vỡ nát.

Sở Hi Thanh đã bại lộ huyết mạch Nhai Tí, tất sẽ trở thành cái đích của người

khác.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì cũng hiểu, ánh mắt hắn kiên định, cười nói: “Sư thúc,

ta muốn xem thức ‘Gần Thần chi chiêu’ kia của Thần Ngao Tán Nhân một chút,

cũng cảm thấy rất hứng thú với truyền thừa hai sách Giới Luật kia.”

Yến Quy Lai không khỏi nhíu chặt lông mày, ngay khi hắn định nói gì đó, thì

Kiếm Tàng Phong đã chắp tay nói: “Đội ngũ của chúng ta có đủ sức tự vệ, sư

thúc không cần lo lắng.”

Yến Quy Lai lại nhìn về phía mấy người không mất một sợi lông ở sau lưng Sở

Hi Thanh.

Sau đó hắn gật đầu nói: “Cũng được, vậy thì cùng vào thôi.”

Sáu người này có thể thông qua cửa ải thứ hai, lại có thể bình yên vô sự đi qua

vực sâu kia, có thể thấy đội ngũ của Sở Hi Thanh cũng có sức chiến đấu không

tầm thường.

Đặc biệt là dưới tình huống Sở Hi Thanh bại lộ huyết mạch Nhai Tí, vậy càng

khiến người ta kinh ngạc hơn.

Yến Quy Lai cười ha ha, long hành hổ bộ đi về phía cửa: “Nói đến thì ta cũng

rất chờ mong hai sư huynh đệ ‘Song Bình Thiên’ các ngươi, lần này có thể

chứng kiến một phen.”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày.

Tông Tam Bình và Kiếm Tàng Phong là ‘Song Bình Thiên’ sao? Chẳng lẽ Bình

Thiên Kiếm còn có thể chồng chất hay sao?

Nghe Yến Quy Lai nói như vậy, hắn cũng thấy tò mò.

Sau đó, Sở Hi Thanh cũng đi theo Yến Quy Lai vào trong Phong Thần lâu.

Mà lúc này, Hồ Tâm Mị đứng ở trước cửa cũng cắn răng một cái, cất bước đi

vào bên trong.

Nhưng khi nàng vừa cất bước, lại phát hiện Đại Hắc Thiên - Nhật Già La ở bên

cạnh cũng cất bước đi về phía cửa.

Tâm tư Hồ Tâm Mị nhất thời chìm xuống: “Ngươi cũng muốn đi vào?”

Sắc mặt Nhật Già La bình tĩnh, nhìn nhau với Hồ Tâm Mị bằng ánh mắt lạnh

lùng: “Nếu đã đến nơi này, không đi vào nhìn một chút thì không thể cam tâm.

Không phải ngươi cũng như vậy sao?”

Thật ra hắn có sứ mệnh trên người, không thể không vào.

Dù cho không lấy được truyền thừa trong Vân Hải tiên cung này, thì cũng phải

hiểu được tất cả những chuyện xảy ra trong này.

Hắn cũng là thân bất do kỷ.

Sắc mặt Hồ Tâm Mị đen như đáy nồi: “Sau khi đi vào, có thể không thả khói thì

đừng thả khói. Bằng không, ta sẽ làm thịt ngươi đầu tiên.”

Mặt Nhật Già La không biến sắc, trong lòng lại âm thầm cười gằn.

Ngươi nói không thả liền không thả?

Thả khói là sở trường của hắn, không thả khói thì hắn sống kiểu gì?

Một khí có chém giết tranh đấu, lẽ nào hắn ngồi chờ chết sao?

Mà lúc này, Vũ Chí Thượng ở sau lưng bọn họ cũng ngẩng đầu lên, hắn đè kiếm

bên hông, nhìn vào bóng lưng của Nhật Già La với ánh mắt âm lãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play