“Sao lại vậy?” Kiếm Tàng Phong vỗ trán, vẻ mặt xoắn xuýt: “Lần trước Ngự sư

thúc đã chữa trị giúp ngươi rồi, không phải đã nói là chống đỡ được nửa năm

nữa sao?”

Sở Hi Thanh cười khổ: “Chắc là sau khi ta đột phá ngũ phẩm, thì áp lực của

Huyết Nhai huyễn giới đã nhiều hơn.”

Có lẽ Ngự Vân Tưởng đã tính sót tiểu Tóc Húi Cua trong cơ thể hắn.

Phần bí dược mà Sở Hi Thanh mới dùng trong đại điện kia, phân lượng của nó

gấp ba lần bình thường.

Hắn nhìn như là nuốt hết, nhưng thật ra là chia một nửa cho tiểu Tóc Húi Cua.

Bây giờ tiểu Tóc Húi Cua cũng đột phá ngũ phẩm, tiến vào kỳ thiếu niên. Tu vị

một người một thú tăng mạnh, khiến cho Huyết Nhai huyễn giới không chịu nổi

áp lực.

Trận chiến ở quảng trường, càng tăng tốc quá trình nứt vỡ của Huyết Nhai

huyễn giới.

Nhưng sau ngày hôm nay, cũng không cần giấu tiểu Tóc Húi Cua nữa.

Sau khi ‘cộng sinh’ của song phương tiến vào giai đoạn thứ sáu, hắn đã không

cần lo lắng có người cướp tiểu Tóc Húi Cua nữa.

Huống hồ hắn bây giờ đã là ‘Huyết Nhai thánh truyền’, đã là đầu nguồn của bão

táp rồi.

“Vậy thì cũng hết cách.” Kiếm Tàng Phong hít một hơi, nhìn về phía con đường

lát đá cẩm thạch ở phía bắc kia: “Chúng ta đi xem cửa ải tiếp theo đi, không biết

có thể gặp gỡ mấy người Yến sư thúc không?”

Trong mắt của hắn toát ra vẻ ngưng trọng.

Trước đây không lâu, hai người Yến Quy Lai và Tông Tam Bình đã mời tử thể

của Quân Thiên thánh kiếm và Hành Thiên thánh kiếm từ chỗ của hắn.

Điều này chứng tỏ hai người bọn họ cũng gặp phải kẻ địch rất mạnh mẽ.

Hơn nữa, còn là cao thủ mà bản thân bọn họ không ứng phó được.

May mắn chính là, sau khi tử thể của thánh kiếm trở về, cũng không mang theo

tin tức chẳng lành của mấy người Yến Quy Lai.

Sở Hi Thanh thì lại nhìn vào hai thiếu nữ ở sau lưng.

Thần sắc Kế Tiễn Tiễn tràn đầy mờ mịt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, tựa

như lần đầu tiên biết hắn.

Sở Hi Thanh dùng gót chân để nghĩ cũng có thể đoán được Kế Tiễn Tiễn đang

nghĩ cái gì.

Vì vậy hắn cũng lười hỏi, trái lại quay sang nhìn về phía Lục Loạn Ly: “Loạn

Ly, ngươi làm sao vậy? Hồn bay phách lạc rồi?”

Lục Loạn Ly không chỉ nhíu chặt mày liễu, mà hai mắt còn không có tiêu cự,

tâm thần hoảng hốt.

Lục Loạn Ly nghe vậy thì tỉnh táo lại, dùng vẻ mặt như sắp khóc để nhìn hắn:

“Ta cảm nhận được cha ta, nhất định là cha ta đang ở ngay đây, rất có thể là vừa

rồi cha ta đã giúp ta.”

Khi ánh đao màu xanh giúp nàng giết chết Tào Trung Ngạn, Lục Loạn Ly đã

cảm thấy không đúng.

Tuy rằng người này không dùng Như Mộng Đao, nhưng ai lại vô duyên vô cớ

giúp nàng chứ?

Đặc biệt là từ khi tiến vào Vân Hải tiên cung đến giờ, bắp chân của Lục Loạn

Ly vẫn luôn run rẩy.

Nàng vừa nghĩ đến mình nấu canh thịt cho Sở Hi Thanh ở dưới mắt của cha

mình, nàng liền muốn tử tự luôn rồi.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, liếc mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm tất cả người

khả nghi.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào đội ngũ tán tu giang hồ kia.

Đặc biệt là người trung niên mặt vàng như nghệ ở trong đội ngũ tán tu này.

Sở Hi Thanh không thể không nghi ngờ.

Ngay cả đội ngũ của Đại Hắc Thiên – Nhật Già La và Vô Thượng huyền tông

cũng có tổn thất, mỗi đội chết một hai người, vậy mà đội ngũ tán tu giang hồ

này lại không bị làm sao cả.

Nam tử trung niên kia tựa như nhận ra ánh mắt của Sở Hi Thanh, hắn quay đầu

nhìn nhau với Sở Hi Thanh một chút, sau đó liền lạnh lùng quay đi, tiếp tục

nhìn vào nơi sâu xa bên trong tiên cung.

Sở Hi Thanh lập tức rùng mình.

Nam tử trung niên mặt vàng này tựa như đang cười với hắn, nhưng lại mang

đến cho hắn một loại cảm giác ác liệt giống như lưỡi đao.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là người đứng thứ chín trong thiên hạ,

Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm?

“Ngươi cũng cảm thấy người kia rất khả nghi đúng không?”

Lục Loạn Ly cũng chú ý đến tầm mắt của Sở Hi Thanh, nàng kéo kéo ống tay

áo của Sở Hi Thanh: “Sư huynh, ngươi nên nói ta phải làm gì bây giờ? Hay là

bây giờ đi lên vạch trần cha ta? Cha ta đến mà cũng không nói với ta một tiếng,

lại còn giấu đầu lòi đuôi, quả thực quá đáng ghét.”

Lúc này, Sở Hi Thanh ho nhẹ một tiếng: “Không thích hợp! Nếu như đúng là

Lục trang chủ, vậy hắn ẩn giấu thân phận đến đây, chắc chắn là có việc.”

Khi hắn nói chuyện thì thản nhiên gỡ bỏ bàn tay ngọc nhỏ nhắn của Lục Loạn

Ly ra, sau đó còn lùi sang một bước.

Sở Hi Thanh đã cảm nhận được nguy hiểm.

Vì đề phòng Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm một đao chém chết mình, vẫn

nên duy trì khoảng cách với Lục Loạn Ly thì tốt hơn.

Sở Hi Thanh chỉ sợ là đã quá muộn.

“Phải không?” Lục Loạn Ly lại cau mày, sau đó lại nói: “Vậy thì thôi.”

Nàng rất thông minh nhanh trí, đã nghĩ ra kế sách ứng phó, đó chính là . . .trả

đũa!

Bây giờ không phải trước kia.

Nàng đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ cha nàng còn có thể dùng thước đánh bàn

tay của nàng sao?

Huống hồ, nếu như cha nàng thật sự nổi giận, vậy cũng là người khác xui xẻo

nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play