Lục Loạn Ly lại chưa hề phát hiện, Kế Tiễn Tiễn ở phía sau lại nhìn cảnh này

với ánh mắt đầy xem thường.

Vậy mà Sở Hi Thanh cũng ăn được.

Kế Tiễn Tiễn lập tức lắc lắc đầu, rồi nhắm mắt lại lần nữa.

Xong chuyện lần này, nàng nên rời đi, hoặc là an nghỉ ở đây.

Bây giờ nàng không có hứng thú với những chuyện khác, cũng không có tâm

trạng để nghĩ đến những chuyện khác.

Sở Hi Thanh thì lại cười khổ.

Ngày mai còn nấu?

Hắn đưa nồi canh lại cho Lục Loạn Ly, lại thấy mấy đội ngũ phía xa xa đều nhìn

về phía mình, mà ánh mắt đều rất ác liệt.

Đặc biệt là trung niên mặt vàng kia, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như những thanh

đao băng.

Vấn Thù Y cũng nghiêng đầu, nhìn về bên này với vẻ suy tư.

Sở Hi Thanh có chút ngượng ngùng, dùng tay áo lau môi: “Không bằng trở về

nhà rồi làm cho ta ăn, nơi này không tiện lắm, người khác đều đang chê cười

chúng ta.”

Lục Loạn Ly mới không để ý đến những người khác nghĩ cái gì.

Nhưng khi nàng nghiêng đầu đi thì không khỏi sinh ra vài phần chột dạ, bắp

chân cũng hơi run rẩy.

“Ta cảm giác bọn họ không phải chê cười ngươi, mà là đang hâm mộ ngươi,

ước ao được làm thịt ngươi.”

Kiếm Tàng Phong lắc đầu: “Năng lực gây họa của sư đệ thật sự là không giống

người thường.”

Hắn là người ‘cẩu’ quen rồi, đi theo bên cạnh Sở Hi Thanh thật sự là không dễ

chịu.

Khi Kiếm Tàng Phong vừa nói xong, nhất thời quay đầu nhìn về phía bắc.

Đúng lúc này, tòa cung điện cuối cùng kia đã mở ra.

Người đi ra là một đám người có hình thù kỳ quái khác với người thường, kẻ

cầm đầu là một người thân thể cao lớn, chiều cao gần trượng, bên ngoài cơ thể

có bao trùm một lớp áo giáp xương trắng.

Kiếm Tàng Phong ngưng thần nhìn qua: “Đây là Thần Diễm cung, Bạch Cốt

tướng quân – Cổ Nguyên Thần.

Chi đội ngũ cuối cùng, lại là người của Ma môn Thần Diễm cung.

Con ngươi của Sở Hi Thanh hơi co rút lại, hiện ra một tia kinh ngạc.

Bạch Cốt tướng quân – Cổ Nguyên Thần là đại trưởng lão của Thần Diễm cung.

Tu vị nhị phẩm hạ, lấy một thân bí thuật Bạch Cốt Nguyên Thần quát tháo

Thiên Nam.

Bởi vì từ nhỏ đảm nhiệm chức tham tướng tam phẩm trong quân đội Đại Ninh,

vì vậy được gọi là Bạch Cốt tướng quân – Cổ Nguyên Thần.

Nhưng Sở Hi Thanh kinh ngạc là vì phong ấn của Ma thần Táng Thiên trong

đầu hắn lại có phản ứng.

Cổ Nguyên Thần này, chính là một trong những mục tiêu của Táng Thiên.

Sở Hi Thanh hơi cau mày.

Ma thần Táng Thiên nghĩ cái gì vậy? Để cho hắn đi giết một cao thủ luyện thể

cấp độ nhị phẩm hạ, thực lực nằm trong hàng đầu Địa Bảng?

Dù là bên trong Vân Hải tiên cung này, tu vị của song phương đều là ngũ phẩm,

nhưng sức chiến đấu của Cổ Nguyên Thần vẫn vượt xa hắn.

Song phương căn bản là không cùng một hạng cân.

Nhưng vị Ma thần Táng Thiên này, đại đa số thời gian đều ngốc nghếch và động

kinh như vậy.

Vị này cũng không nói là nhất định phải giết chết Cổ Nguyên Thần, ép Cổ

Nguyên Thần ra khỏi Vân Hải tiên cung cũng có thể đạt được mục đích.

Chỉ là dưới quy tắc của Kim Khoa Ngọc Luật, muốn ép một người ra ngoài, chỉ

sợ còn khó hơn là giết chết hắn.

Bạch Cốt tướng quân – Cổ Nguyên Thần vừa mới bước ra ngoài, liền cười ha

ha: “Xem ra mọi người đang chờ chúng ta? Là Cỗ mỗ không phải, để chư vị

chờ lâu.”

Hắn vừa nói chuyện vừa quét cặp mắt như ưng sói kia qua đám người, đánh giá

mọi người nơi đây.

Khi Cổ Nguyên Thần nhìn thấy Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y, ánh

mắt nhất thời hơi đổi, bước tiến cũng hơi chậm lại.

Nhưng sau đó hắn lại khôi phục như thường, tiện tay vỗ đầu một thanh niên gầy

yếu ở bên cạnh: “Đều là do đệ tử nhà ta không hăng hái, hai môn pháp thuật mà

thôi, thế mà phí nhiều thời gian như vậy.”

“Quả thực là chờ các ngươi rất lâu, Thần Diễm cung không có người sao? Ngay

cả một cái tố chất thuật sư cũng không có?”

Vẻ mặt Đại Hắc Thiên – Nhật Già La hơi mất kiên nhẫn: “Nhìn thấy quy củ trên

bia đá chưa? Nếu như chư vị không có ý kiến, vậy thì không cần dây dưa nữa,

trực tiếp bắt đầu đi.”

“Lời này rất hợp ý ta.” Đại trưởng lão Vũ Chí Thượng của Vô Thượng huyền

tông đứng lên: “Chúng ta đã ở nơi này đủ lâu rồi, vẫn nên tiến vào vòng trong

sớm một chút thì tốt hơn.”

Mấy người còn lại tuy không nói gì, nhưng cũng đều đứng lên.

Sở Hi Thanh cũng đứng lên.

Vấn Thù Y thì trực tiếp ngự không mà lên.

Nàng tiện tay phất tay áo một cái, một đạo chân nguyên vỗ vào bia đá, làm cho

một bộ phận phù văn trên bia đá bắt đầu tỏa sáng.

Mọi người cũng làm theo, từng người đều đánh một đạo chân nguyên vào bia

đá.

Cổ Nguyên Thần thấy thế thì cau mày, sau đó cười đắc ý: “Cổ mỗ lại có chút

không kịp chuẩn bị, nhưng nếu chư vị đã không chờ đợi được nữa, Cổ mỗ cũng

không tiện làm trái ý chư vị.”

Hắn cũng ngưng tụ một đạo chân nguyên rồi đánh vào bia đá. Ngay khi mười

chi đội ngũ, sáu mươi loại chân nguyên không giống nhau hòa vào trong bia đá,

Thần Ngao Tán Nhân đứng ở trên đỉnh chóp liền ‘sống’ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play