“Vậy thì chưa chắc.” Ngươi áo đen kia lại cười nhạo một tiếng: “Sư huynh và

sư tôn, há có thể so với tình lang của mình? Cái gọi là nữ sinh hướng ngoại, nữ

nhân dân gian gả ra ngoài, có mấy người hướng về nhà mẹ đẻ chứ.”

Nhưng sau khi hắn nói xong, thì cũng không nói gì nữa.

Lúc này, thanh niên cao gầy cũng lắc đầu: “Được rồi! Dù sao đây cũng là Vân

Hải tiên cung, không ai biết tình huống bên trong là thế nào? Cẩn thận một chút

cũng không sai. Chúng ta muốn, không chỉ là giết người, mà còn muốn thoát

khỏi Vân Hải tiên cung, hơn nữa còn không thể để lại dấu vết gì.”

Hắn quét mắt nhìn mọi người ở đây một chút: “Chém giết Sở Hi Thanh không

khó, khó là không để lại hậu hoạn, nếu như chuyện này bại lộ, vị đứng sau lưng

chúng ta đại khái sẽ không sao cả, nhưng mấy người chúng ta nhất định phải

chết.”

Mọi người nghe vậy, thần sắc hơi cứng lại, tất cả đều yên lặng không nói gì.

Mấy tháng trước, Lý Trường Sinh quét ngang hoàng thành, khiến toàn bộ giang

hồ đều biết uy thế của Vô Tướng thần tông.

Thần tông đệ nhất đương đại này, nhìn như hữu danh vô thực nhưng lại không

thể khinh thường.

“Huống hồ, tuyệt đối không thể khinh thường Kiếm Tàng Phong kia.”

Thanh niên cao gầy híp mắt: “Người này chưa bao giờ leo lên Thanh Vân Bảng

hay Danh Hiệp Bảng, danh tiếng không lộ ra ngoài, nhưng bây giờ lại được Vô

Tướng thần tông sấp xếp vào trong đội ngũ của Sở Hi Thanh. Thử hỏi người

như vậy sẽ tầm thường sao?”

“Còn về phần Sở Hi Thanh, lại càng không thể bất cẩn, Kim Bằng Tiễn – Chu

Nguyên của Bắc Minh cung cũng chết dưới đao của Sở Hi Thanh. Trong tám

người chúng ta, có mấy người dám nói mình thắng được Chu Nguyên và con

Kim Bằng kia?”

Sau khi hắn nhắc nhở đồng bạn xong, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Còn về phần vị Quý thiên hộ kia, nếu nữ tử này chịu phối hợp thì tốt, nếu như

không chịu, vậy chúng ta cũng không cần tiến vào tiên cung, như vậy cũng có

thể bàn giao với vị kia.”

. . .

Một ngày sau, Sở Hi Thanh đang ở trong không gian mộng cảnh.

Hắn đnag đứng trước tòa đại điện, nhìn vào bên trong đại điện xuyên qua mây

mù dày đặc, nhìn bóng người mơ hồ ngồi ở trung ưng đại điện.

Sở Hi Thanh bắt đầu bước lên thềm đá trước đại điện.

Liên tiếp chín mươi chín bậc, Sở Hi Thanh ung dung vượt qua. Mãi cho đến

trước ngưỡng cửa của cung điện, Sở Hi Thanh vẫn rất nhẹ nhàng.

Mấy lần trước, hắn đều đột phá đến nơi này.

Nhưng khi Sở Hi Thanh bước vào ngưỡng cửa, lại cảm nhận được một luồng áp

lực cực kỳ khủng bố đang nghiền ép về phía mình.

Sở Hi Thanh híp mắt lại, hắn mở miệng nói một chữ ‘Tru’. Một luồng đao ý sắc

bén xuất hiện, quét quang sương trắng ở chung quanh, làm cho áp lực phía

trước biến mất.

Thần Lôi Động Chân Chỉ của Sở Hi Thanh là lấy chỉ làm đao.

Hắn rất ít khi sử dụng, nhưng thật ra môn môn võ đạo này đã có chút thành tựu,

ngón tay của hắn đã được cường hóa đến trình độ pháp khí ngũ phẩm, đủ để

chống đỡ hắn thi triển Tru Thiên Đao và Nhai Tí Đao.

Sở Hi Thanh không sử dụng binh khí ở trong này, bởi vì không dựa vào được.

Mỗi khi Sở Hi Thanh thử xung kích vào đại điện, thì uy lực của binh khí đều

giảm mạnh.

Đương nhiên, bản thân hắn cũng không dựa vào được, dù sao nơi này cũng là

không gian mộng cảnh, chứ không phải thế giới thật.

Thân thể của hắn cũng là lực lượng của hệ thống ngưng tụ thành.

Thứ hắn có thể dựa vào, chỉ có nguyên thần, tu vị và ý chí của mình.

Sau đó, Sở Hi Thanh tiến lên bảy bước, một bước ngắn hơn một bước.

Hắn không chỉ phải đối kháng với áp lực từ bốn phương tám hướng, còn phải đề

phòng bị sương trắng chung quanh truyền tống ra ngoài điện.

Mà sau khi Sở Hi Thanh bước ra bước thứ bảy, hắn liền không thể nào tiến lên.

Tru Thiên Đao của hắn đã đến cực hạn, không thể nào kéo lên nữa.

Nhưng thời điểm anfy, hắn đã nhìn tháy dung mạo của người bên trong.

Sở Hi Thanh nhất thời ngây người tại chỗ, đờ ra một lúc, lòng thầm nói là hắn

sao?

Ngay khi Sở Hi Thanh ngây người, hắn đã bị truyền tống ra ngoài thềm đá ở

trước đại điện.

Sở Hi Thanh không thử xung kích vào trong điện nữa.

Hắn đứng tại chỗ, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên.

Tận một khắc đồng hồ sau, Sở Hi Thanh mới phục hồi tinh thần, sau đó rời khỏi

không gian mộng cảnh.

Khi hắn tỉnh dậy, tâm thần vẫn hơi hoảng hốt.

“Chúc mừng sư đệ bước vào ngũ phẩm!”

Kiếm Tàng Phong nhìn thấy hắn thức tỉnh liền cảm khái: “Tu hành chưa đến hai

năm mà đã vào ngũ phẩm, tốc độ tu hành của sư đệ không thua Bá Võ Vương

năm đó. Đều nói tốc độ tu hành của Bá Võ Vương là trước chưa từng có, sau

này cũng không có ai. Không ngờ chỉ mười mấy năm sau, đã có một tuyệt đại

thiên kiêu như sư đệ xuất hiện, có thể nói là chiếu rọi cổ kim.”

Cộng thêm bí cảnh thời gian, là hơn hai năm rưỡi.

Nhưng vậy cũng rất lợi hại, Bá Võ Vương cũng đến thế mà thôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play